
The One
VGA 80/110
1544 Theo dõi 0
Tổng Tài Nàng Luôn Là Khóc Chít Chít
TXT 66/66
735 Theo dõi 0
Điện Hạ Ma Mãnh – Your Highness
43 25/25
2636 Theo dõi 0
Lục Tổng Tháng Ngày Sau Xin Được Chỉ Giáo
TXT 105/105
1148 Theo dõi 0Xuân Khởi: Chương 1
Giới thiệu truyện:
Năm 2016 là một năm không xuân.
Triệu Hằng vốn lên kế hoạch năm nay sẽ kết hôn, nhà tân hôn cũng đã mua. Vậy mà mọi sự đều không thành, cái gì cũng bị mất, bạn trai 7 năm đề nghị chia tay. Cô dùng tất cả số tiền còn lại của bản thân để biến căn nhà tân hôn hoàn toàn thuộc về mình, và cũng nhờ đó mà gặp gỡ với chàng trai làm nghề lắp đặt thiết bị nhà cửa Chu Dương.
Như hai cọng cỏ gặp được nhau trong những ngày sóng gió, tình yêu của họ đến một cách rất tự nhiên. Họ ở bên nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau chia sẻ những khó khăn. Chu Dương chỉ là một người lao động chân tay bình thường, không học hành, không bằng cấp, còn Triệu Hằng lại là thành phần trí thức trong xã hội. Họ có quá nhiều điểm khác biệt, nhưng đồng thời, họ cũng rất giống nhau. Cả hai người đều là những kẻ cô đơn, không người thân, không nhận được yêu thương, không còn nhà để về. Chính vì lẽ đó, mà cả hai đã tìm thấy nhau, để rồi nắm tay nhau đi hết cả chặng đường.
Mình rất thích cách Chu Dương yêu Triệu Hằng. Tình yêu của anh không hoa mĩ, không lãng mạn, không cầu kỳ xa hoa, nó mộc mạc như chính con người anh vậy. Anh chưa từng một lần nói lời yêu, nhưng anh sẽ vì Triệu Hằng mà vào bếp nấu cơm, lặng lẽ tô lại son môi cho cô, không ngần ngại đứng ra bảo vệ cô trước mọi bất công. Anh muốn cho cô một mái nhà. Dù rằng có lúc phải chia xa, nhưng tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, đợi đến khi xuân khởi, anh sẽ trở về bên em.
Đọc Xuân Khởi, mình như cảm nhận được một góc của cuộc sống, bởi nó chân thực quá, chân thực đến mức mình cảm thấy xót xa. Triệu Hằng là một cô gái mạnh mẽ, luôn một mình đối mặt với mọi khó khăn. Nhưng bởi vì cô ấy quá mạnh mẽ, nên không ai thấu hiểu những vất vả cô đã trải qua. Chỉ vì Triệu Hằng giỏi giang, kiếm được tiền, quen bạn trai giàu có, nên phải có trách nhiệm nuôi dưỡng người em trai tàn tật cả đời, chu cấp cho người mẹ ruột khó khăn. Nhưng liệu ai biết rằng, người mẹ ấy đã bỏ rơi cô từ khi lọt lòng, người đàn bà ấy đâu yêu thương gì cô, vì muốn tiền của cô mà làm khó cô hết lần này đến lần khác. Đâu ai biết rằng, để kiếm được những đồng tiền ấy, cô đã phải vất vả như thế nào, làm việc không kể ngày đêm, chắt chiu từng chút từng chút một. Thật may là nhân quả luân hồi, người tốt sẽ gặp được điều lành, những người độc ác rồi sẽ có được những kết cục xứng đáng mà thôi.
Triệu Hằng và Chu Dương là hai người trưởng thành giống với đa phần những người trưởng thành khác trong xã hội, ngày ngày vật lộn với cơm áo gạo tiền, cố gắng làm việc để vươn lên. Tình yêu của họ không có hoa đẹp nến thơm, không hẹn hò lãng mạn, không có những buổi xem phim cuối tuần, không có rượu vang cùng với nhà hàng đắt đỏ. Tình yêu của họ gắn liền với củi gạo dầu muối, muốn mua gì cũng phải đắn đo cân nhắc, đi đâu cũng cần tính toán kĩ càng. Họ ở bên nhau không kèn không trống, thậm chí không cần một lời tỏ tình chính thức, không cần hứa hẹn xa xôi. Họ là như thế, bạn là như thế, tôi cũng là như thế, đó chính là sự tàn nhẫn nhất trong thế giới của người trưởng thành.
Nhưng dù cuộc sống có khó khăn, tình yêu ấy vẫn nở rộ như mùa xuân đến đúng hẹn. Chu Dương chưa từng một lần nói yêu Triệu Hằng, nhưng mình biết, tình yêu của anh lớn đến mức nào, và mình cũng tin Triệu Hằng luôn luôn biết rõ điều đó. Triệu Hằng là một người con gái rất lý trí, luôn cân nhắc tính toán trước khi làm bất cứ việc gì. Có lẽ, yêu anh, thậm chí hy sinh rất nhiều thứ vì anh là việc làm không lý trí nhất trong cuộc đời cô. Nhưng cô biết, anh hoàn toàn xứng đáng với điều đó, xứng đáng với tình yêu của cô, cũng xứng đáng để cô gửi gắm cả cuộc đời.
Năm 2016 là một năm không xuân, nhưng tình yêu của họ đã bắt đầu từ mùa xuân đó. Ba năm sau, họ cuối cùng cũng có thể viết lên mùa xuân của riêng mình…
“Năm nay là một năm không xuân. Vậy thì thế nào chứ, mùa xuân vẫn là đúng hẹn tới rồi, giống như mấy ngày trước tôi nhìn thấy nụ hoa ven đường kia, sáng nay nó đã nở rộ thành một đóa hoa dại.
Sương lạnh không tan, nó cũng tự mình nở rộ, dù là năm không xuân, mùa xuân vẫn thức tỉnh. Các bạn, ngày hôm qua trôi qua thế nào, có nhận được quà xuân không?”
Triệu Hằng ngồi trong xe, nhìn vào gương đánh son, hỏi cô bạn thân đang lái xe.
"Gấp cái gì, họp lớp năm giờ cơ, hiện tại mới có ba giờ. Cậu sốruộđến thế sao? Mấy kẻ GATO đang đợi chê cười cậu đấy, nếu bọn họ hỏi chuyện của cậu và Chu Dư Vĩ, cậu sẽ trả lời thế nào?" Lý Vũ San hỏi.
Triệu Hằng bỏ son xuống, thả vào trong túi, nói: "Bọn họ cũng chỉ là đám râu ria."
Lý Vũ San phấn khởi khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, "Ôi, vậy mới phải chứ!"
Trong xe hơi nóng, Triệu Hằng mở he hé cửa sổ, hạtuyếnhỏ bay vào.
Không trách bạn cô lái xe như rùa bò, chỉ trong mộngày cả thành phố đã biến thành mộmàu, mặt đường kếbăng, tấcả xe đều đi với tốc độ rấchậm, suy nghĩ của cô cũng trở nên chậm chạp mà ngốc nghếch.
Sau mấy phúom sòm bên tai, cô mới nghe thấy rõ"... Cặn bã chính là hắn, chúng ta gấp làm gì, dựa vào khuôn mặdáng người của cậu, lượn một vòng họp lớp cũng câu được mười tám người!" Lý Vũ San khích lệ.
Triệu Hằng ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cẩn thận, lên 30 km/h rồi kìa."
"Moá nó!" Lý Vũ San vội vàng điều chỉnh tốc độ.
Lúc Triệu Hằng đang buồn ngủ, điện thoại lại vang lên, cô nhấthời không thể phân biệđược ai gọi tới ở đầu bên kia. Cô vén tóc ra sau tai, hỏi: "Là bên căn hộ à?"
"Đúng vậy, cô Triệu, tôi là Tiểu Trần đây." Anh ta giải thích, "Là như thế này, tầng mộcó mộchủ nhà suýt chút nữa thì bị đá nện vào, bên cô đang lắp đặthiếbị sao?"
Lúc trước Triệu Hằng chung tiền đặcọc với Chu Dư Vĩ mua trả góp mộcăn hộ, bốn tháng trước hai người chia tay, Chu Dư Vĩ nói trả lại căn hộ cho cô, cô dốc hếtấcả tài sản, hoàn trả đủ tiền cho anh ta, hiện tại cô là chủ nhân duy nhấcủa căn hộ.
Hai tháng trước căn hộ đã được bàn giao, hiện nay đang lắp đặthiếbị.
Triệu Hằng nói: "Đi đến Hoa Vạn Tân Thành trước đã."
Dù sao đến đó cũng không xa, chỉ cần đi qua một giao lộ, Lý Vũ San lái xe về phía Hoa Vạn Tân Thành, lúc đến gần cô ấy lắc đầu: "Hoang vu thế, đến cả chỗ bán thức ăn cũng không có."
Trước khi xuống xe Triệu Hằng nói: "Cho nên tớ mới mua được giá tốt."
Trong cư xá tuyếđọng rấdày, xe không thể đi vào bên trong, đành đỗ ở ven đường. Triệu Hằng mặc áo khoác màu đỏ qua đầu gối đứng trong gió tựa như màu nước đỏ chậm rãi lan tràn trên tờ giấy trắng. Quá trình chậm chạp nhưng hiện ra màu sắc chói mắt.
Kếcấu đẹp thế cơ mà, Chu Dư Vĩ cũng đúng là mắmù. Thục ra cô ấy cũng coi họp lớp trở thành chiến trường, nếu không cũng sẽ không cách ăn mặc long trọng như vậy. Lý Vũ San vừa nghĩ vừa giơ điện thoại lên, chụp bóng lưng đứng cô độc trong tuyết, gửi cho chồng: "Em cũng muốn mua chiếc áo khoác như vậy!"
Chồng cô ấy trả lời rấnhanh: “Đắkhông?"
Đạp trên tuyết, khi đi đến thang máy tuyếcũng hóa thành nước. Triệu Hằng nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng 1003, lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Mộngười vừa đi vừa thuyếminh tình huống, Triệu Hằng nói: "Lắp đặthiếbị cũng đã được mộtháng, tôi cũng không biếhiện tại tiến triển như thế nào."
"Cô chưa từng tới à?" Tiểu Trần hỏi.
"Chưa, gần đây hơi bận."
Cửa mở ra, lọvào trong tầm mắlà bức tường vừa xanh vừa vàng, trên tường vẽ đủ các đường định vị, chân tường chồng chấđồ mấtrậtự, trên mặt đấphòng bếp còn có nồi cơm điện và ấm nước, ở chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng trátường.
Tiểu Trần ngạc nhiên: "Mộtháng mà chỉ làm được có tí này thôi sao, điện nước còn chưa bắt đầu làm?"
Bên trong độnhiên có thiếu niên đẩy xe đi tới, trên xe chấđầy đá vụn, nhìn thấy ba người Triệu Hằng, cậu ta hơi sửng sốt, quay đầu lại dường như muốn gọi người. Triệu Hằng đến gần cậu ta, nói: "Tôi là chủ nhà, vừa rồi cậu đang trátường sao?"
Chàng trai a a khua tay múa chân mấy cái, trong chớp mắt, phía sau cậu ta lại có mộngười đi tới.
"Có chuyện gì?"
Triệu Hằng nhìn về phía đằng sau chàng trai.
Người đi tới vóc dáng cực kỳ cao lớn, mặc áo jackemàu đen cũ kĩ, trên tay cầm một điếu thuốc và búa, cả người từ đầu đến chân dính mộtầng vôi, nhìn không rõ ngũ quan.
Giọng anh ta thận trọng.
Triệu Hằng lời ímà ý nhiều: "Tôi là chủ căn hộ này, vừa rồi dưới nhà có người suýt chút nữa bị đá đập vào, bọn họ hoài nghi là nhà tôi lắp đặthiếbị rơi xuống."
Tiểu Trần ở bên cạnh bổ sung: "Đá cẩm thạch trang trí trên tường tầng bốn cũng bị vỡ mộmiếng, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, hiện tại chỉ có sáu căn hộ lắp đặthiếbị, chúng tôi cũng đã kiểm tra mấy hộ kia rồi."
Anh ta tiện tay ném điếu thuốc xuống mặt đất, hỏi, "Vậy có nện trúng người không?"
"Không, nhưng cháu gái chủ nhà tầng một bị doạ sợ, hiện tại người còn đang chờ bên dưới." Đối phương trả lời.
Triệu Hằng nhân lúc này gọi điện cho quản lý hạng mục lắp đặthiếbị.
Không biếquản lý hạng mục đang làm gì, Triệu Hằng nói mọi chuyện, đối phương dường như không nghe vào, nghe xong chỉ "Hả?", Triệu Hằng nhẫn nại hỏi: "Bây giờ còn đang trátường, mộtháng qua các anh chưa làm gì sao?"
Quản lý hạng mục nói: "Đâu có, không phải vẫn đang làm sao, đội chúng ta đã làm với tốc độ nhanh nhấrồi đấy, cậu ta —— "
Đối phương rõ ràng say đến hồ đồ rồi, Triệu Hằng cúp luôn điện thoại, gọi cho bên tổng giám sálắp đặthiếbị.
Bên quản lý căn hộ lại nói một lần nữa, đi vào trong phòng kiểm tra, phát hiện mặtường đang trálà nơi lắp điều hoà, có thể dựa vào chỗ này để mở rộng thêm diện tích, tuy nhiên bên quản lý bọn họ không cho phép làm như vậy.
Bên dưới chỗ này, vừa vặn là chỗ đá cẩm thạch tầng bốn bị nện vỡ.
Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông.
Anh ta vẫn cầm búa trong tay, nhìn về phía cô gái đang gọi điện thoại, đợi đối phương gọi xong, anh ta mới lên tiếng: "Vậy đi xuống dưới xem mộchút?"
Triệu Hằng thấy anh ta đang nói chuyện với mình, cô nói: "Đương nhiên phải đi xuống dưới xem rồi."
Anh ta gật đầu, gọi cậu thiếu niên một tiếng, "Tiểu Á." Sau đó hai tay làm thủ ngữ.
Người gọi Tiểu Á bỏ xe đẩy ra, đi theo bọn họ xuống dưới, hai người quản lý căn hộ nhìn nhau.
Anh ta nói: "Đi đi, xem phải chịu trách nhiệm như thế nào."
Tầng dưới cùng, hai bà cháu còn đang chờ, bọn họ cũng là chủ nhà đang lắp đặthiếbị, tranh thủ hôm nay cuối tuần, cố ý đến xem tiến độ, ai ngờ từ trên trời giáng xuống mộtảng đá, đúng lúc rơi bên chân, cháu gái nhỏ bốn tuổi sợ tới mức khóc lớn.
Tiểu Á là người câm, dáng vẻ vừa gầy vừa nhỏ, cậu ta không ngừng cúi đầu, đánh chữ xin lỗi trên điện thoại, dáng vẻ thấp bé yếu ớt, thái độ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống.
Vốn là thề không bỏ qua, nhưng bà lão đành bấđắc dĩ tỏ vẻ thông cảm.
Triệu Hằng đútay vào túi, im lặng đứng ngoài quan sát, khi bà lão đã không còn giận, cô độnhiên ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông kia đứng ở cửa sổ tầng mười, trong tay anh ta lại kẹp một điếu thuốc.
Anh ta dựa vào lan can hút, chạm phải ánh mắđối phương, anh ta mới đứng thẳng người, lùi ra phía sau một bước.
Còn khối đá cẩm thạch kia, bên quản lý tỏ vẻ phải đi hỏi ý kiến giá cả để bồi thường, rồi sẽ liên hệ với Triệu Hằng sau.
Triệu Hằng không lên trên nữa.
Căn hộ của cô nằm ngay toà nhà số một, cách cửa tiểu khu không xa. Trên mặt đấtuyếđã xoá nhoà hếdấu chân, cô lại để lại mộchuỗi dấu chân, ngồi trở lại trong xe ấm áp.
Lý Vũ San biếrõ chuyện đã được giải quyết, nhưng thấy sắc mặcô không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Dừng mộchút, cô mới nói, "Thói đời này thậđúng là ai yếu thế thì là người có lý."
Lý Vũ San cười nói: "Cậu được tiện nghi còn khoe mã, nếu không có người câm kia, vấn đề này sẽ còn kéo dài."
Triệu Hằng dường như không cho là đúng.
Lý Vũ San vội nói bị muộn rồi rồi, Triệu Hằng bảo cô ấy đổi chỗ. Triệu Hằng tăng tốc độ xe, Lý Vũ San nhìn cô trên mặt đường kếbăng cũng dám lái với tốc độ 40-50km/h, không khỏi bội phục nói: "Sớm biếnhư vậy nên đi con Polo của cậu."
Sau khi xe rời đi nửa tiếng, cuối cùng quản lý hạng mục đã chạy tới Hoa Vạn Tân Thành. Ông ta vẫn còn say, cả người đầy mỡ chống lạnh, quần áo mặc rấít, vẫn còn trong niềm vui mới đón vợ con từ quê lên. Ông ta dựa theo tiếng động tìm được người, hỏi: "A Dương, chủ nhà đâu rồi?"
Chu Dương dừng động tác lại, phủi bụi trong tóc, nói: "Đã sớm đi rồi."
Vậy lúc nào gặp thì nói sau. Quản lý hạng mục nhìn xung quanh, Chu Dương đưa cho ông một điếu thuốc, cũng châm một điếu, hỏi: "Vợ con chú đến rồi à?"
Quản lý hạng mục nói: "Ừ, vừa đến, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, rượu còn chưa uống được mấy ngụm, đã bị điện thoại bên này làm tỉnh lại rồi. Sao bấcẩn như vậy."
"Quản lý Ôn ——" kéo dài cách xưng hô này, Chu Dương mới nói, "Không có tiền ăn cơm, xin nương tay."
Quản lý Ôn tay cầm điếu thuốc run run, bấđắc dĩ nói: "Biếrồi, yên tâm đi. Tôi sẽ thúc giục khoản tiền này, kinh tế công ty đình trệ, cậu xem căn hộ này đấy, nếu không có cậu chịu tới cứu gấp, bị chủ nhà nhìn thấy tiến độ này, thì xui xẻo biếbao."
Ông ta rấtự nhiên nói sang chuyện khác, "Chủ nhà này cũng không dễ chọc đâu, làm cẩn thận chút."
Tiểu Á không nói gì đã hiểu thông qua khẩu hình miệng của ông, khua tay múa chân, quản lý Ôn hỏi: "Cậu ta nói gì?"
Chu Dương nói: "Cậu ta hỏi sao cô gái kia không dễ chọc."
Quản lý Ôn nêu ví dụ: "Lần trước cô ta tới công ty ký hợp đồng lắp đặthiếbị, cậu biếgiá cả cũng đã chi tiếrõ ràng, vậy mà cô ta ở lại đến hai giờ, tính ra công ty thu thêm hai trăm tệ. Ôi trời ạ, tôi làm lắp đặthiếbị đã được hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tính toán chi li đến vậy! Quá kinh khủng." Ông ta nói xong, cảm thán lắc đầu, thịmỡ trên gương mặrung động theo.
Tiểu Á ở bên canh mở to hai mắt nhìn rấkinh ngạc.
Chu Dương cười, bỏ thuốc lá trong miệng xuống, tiện tay phủi khói bụi, nói: "Vậy đúng là khó chơi thật."