
Ngươi Thích Một Chút Ta Bái
TXT 48/48
564 Theo dõi 0
Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi
TXT 49/??
1062 Theo dõi 0
Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây!
TXT 44/44
730 Theo dõi 0
Vô Ái Thừa Hoan
TXT 89/89
757 Theo dõi 0Vụt Mất: Chương 1
Nguyệt Oản Oản là một cô gái có gia cảnh tầm thường, nhan sắc cũng không có gì nổi bật nhưng lại vô tình gặp gỡ rồi nên duyên với một tổng tài giàu có và điển trai. Cứ tưởng mối nhân duyên sẽ hạnh phúc nhưng nào ngờ biến cố xảy ra. Trải qua nhiều chuyện, Nguyệt Oản Oản đành buông tay người cô yêu thương và chấp nhận ra đi. Sau nhiều năm gặp lại, họ vẫn như xưa, tình cảm cũng không thay đổi nhưng lại chẳng thể quay về bên nhau
END phần 1, sẽ có phần 2
Truyện này do 琼珍 cho phép phim79.com đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.com
Hôm nay là mộngày vô cùng quan trọng với NguyệOản Oản, là ngày cô chính thức bước vào cuộc sống tự lập. Mấy hôm trước cô đã may mắn trúng tuyển vào tập đoàn lớn nhấthành phố- tập đoàn Kim Hoán. Điều đó càng khiến cô trở nên phấn khích hơn bởi vì được đặchân vào Kim Hoán cũng đồng nghĩa với việc "một bước lên mây", là ước mơ của rấnhiều người nhưng không phải ai cũng có thể đạđược.
" NguyệOản Oản cố lên!"
Mới hơn năm giờ sáng cô đã vô háo hức đến ngồi trước gương, lướgoogle tìm những mẫu tóc xinh xắn đơn giản và phù hợp với gương mặnhỏ nhắn tròn tròn như cái bánh bao của mình, cô muốn trong ngày đầu đi làm phải thậxinh đẹp, nhiệhuyếvà năng lượng. Sau hơn ba mươi phúloay hoay búi tóc thì cô đã thu về mộthành quả vô cùng ưng mắt.
" Nhìn có trẻ quá không? Lỡ người ta nói mình gian lận tuổi tác thì phải làm sao?"
Cô bấchợnhìn xuống bàn trang điểm của mình, nhìn thấy những nào là kem nền, phấn phủ, kem lót....cô hốhoảng
"Chếchưa, quên makeup rồi!!!!"
Cô đưa tay ôm lấy hai gò má mềm mại như bánh bao của mình, mắtròn xoe nhìn mình trong gương
" Không makeup nhìn mình cũng dễ thương mà"
Không phải cô tự luyến mà là có quyền được tự luyến vì cô có một gương mặthậsự rấđáng yêu. Gương mặtròn tròn nhỏ nhắn với chiếc mũi nhỏ tuy không cao nhưng cũng xem là vừa mắt, đôi môi trái tim chúm chím đỏ mộng và đặc biệnhấlà đôi mắhai mí to tròn tựa như hoa anh đào lúc nào cũng long lanh như sương mai , nó là thứ luôn thu húngười khác từ cái nhìn đầu tiên. Không chỉ gương mặmà thân hình của cô cũng thuộc dạng gu của nam giới bây giờ.
Cô có mộchiều cao khiêm tốn tầm mộménăm mươi lăm, cân nặng vừa vặn bốn mươi ba kilôgam, không mập cũng không ốm, là "nấm lùn" thực thụ. Vì những "ưu điểm" nêu trên mà từ lúc còn đi học cô đã được không íbạn nam theo đuổi, có mộthời mọi người còn gọi cô là "bạch nguyệquang" bởi vì nhìn cô vừa mong manh vừa yếu ớt, vừa nhìn đã khiến họ nảy sinh cảm giác muốn được yêu chiều và che chở. Nhưng cô biếrõ cái người được gọi là " bạch nguyệquang" là người yêu mà không có được, cũng giống như những đám mây kia vừa cao vừa đẹp nhưng chẳng một ai có đủ khả năng để chạm đến nó và cô cũng hiểu mình không được như vậy. Không xinh đẹp cũng không mấy giỏi giang, chiều cao thì khiêm tốn. Có mấy lần cô rượvài bạn nam chạy ná thở vì gọi cô là bạch nguyệquang vì cô nghĩ họ đang khịa cô nữa kìa.
Quay lại với hiện tại, NguyệOản Oản vẫn đang loay hoay giữa hai luồng suy nghĩ: một là chỉ tô son rồi thôi, hai là makeup đàng hoàng. Nhưng nếu chọn phương án hai thì có khả năng nó sẽ làm rối tóc của cô, như vậy sẽ không còn đẹp nữa. Chọn phương án mộthì có đơn giản quá không vì dù sao đó cũng là tập đoàn lớn, dù là nhân viên ăn mặc cũng không tầm thường. Nhớ hôm bữa đi phỏng vấn, cô đã ngạc nhiên vì phong cách ăn mặc của nhân viên tập đoàn này. Nam thì mặc vestrông ai cũng giống như tổng tài, còn nữ thì áo sơ mi với váy ôm công sở trông vô cùng nghiêm trang và quyền lực. Đặc biệlà các nhân viên nữ ai cũng rấxinh đẹp và rạng ngời. Người phòng vấn cô cũng có nói qua rằng nhân viên là bộ mặcủa tập đoàn thế nên lúc nào cũng phải thậnghiêm trang và lịch lãm. Nghĩ đến thôi đã đau đầu rồi.
" Ây đau đầu quá đi! Không nghĩ nữa!"
NguyệOản Oản nhìn mình trong gương với ánh mắnghiêm nghị
" Đánh đại lớp phấn, tô miếng son cho có sắc màu với người ta"
Cô đưa tay lấy hộp phấn nước đặở trong cùng gần chiếc gương trang điểm, chầm chậm lấy miếng bông tréphấn rồi dậm lên mặmình. Tiếp đó cô tiện tay lấy mộthỏi son rồi cẩn thận tô lên môi. Chỉ trong vài phúngắn ngủi mà cô lại trở nên xinh đẹp và rạng rỡ hơn rồi.
Tiếp đến cô đi đến giường lấy chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy ôm màu đen tuyền đã được giặủi từ hôm qua nhìn sơ qua một lúc rồi vào phòng tắm thay đồ.
"Chuẩn bị xong"
Cô nhìn từ trên xuống dưới, tặc lưỡi lắc đầu cảm thán
" Sao mình lại có thể tuyệvời như vậy nhỉ?"
Cô nở mộnụ cười với chính mình trong gương rồi lấy túi xách đi ra ngoài.
" Đi ăn sáng trước ha? Mà ăn cái gì đây ta?"
Cô vừa đi vừa chăm chú suy nghĩ. Khi vừa ra khỏi chung cư cô vô tình đụng phải mộchàng trai cao lớn, anh ta khoác trên mình mộchiếc áo sơ mi trắng phủ bên ngoài là mộchiếc áo vessọc đen, quần tây kiểu âu và đôi giày da màu đen cao cấp. Nhìn thôi đã thấy sặc mùi tiền. Cô đưa mắt nhìn người chàng trai, khi vô tình chạm phải ánh mắcủa anh ta cô mới hoàn hồn. Cô hốhoảng lùi xa ra, liên tục cúi người
" Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đụng vào anh đâu cho nên mong anh bỏ qua cho tôi!"
Chàng trai nhìn cô một lượtừ trên xuống dưới rồi nhìn áo khoác của mình, một giọng nói âm trầm cấlên
" Cô làm bẩn áo của tôi rồi"
Cô hốhoảng nhìn áo của anh ta, mắliên tục chớp chớp, gương mặnhăn lại, khóc thầm trong lòng: chếrồi, mới sáng ra đã đạp phân chó hay sao mà xui dữ vậy? Hay đi ra ngoài không coi ngày giờ hoàng đạo? Ha bước ra bằng chân trái?
Chàng nhìn chằm chằm cô, gương mặkhông biến sắc
"Mau đền đi"
Rõ ràng là trời quang mây tạnh, ánh nắng yếu ớvẫn đang chiếu rọi xuống những tán cây, cô còn thấy rõ bóng của mình phản chiếu trên mặđường mà sao lại có tiếng séđánh đùng ầm cứ chạy từ lỗ tai bên trái qua lỗ tai bên phải của cô chứ?
Cả người cô không còn chúsức lực nào, trong đầu cô những sợi dây thần kinh đang làm việc hếcông sức. Chúng đang kiểm kê số tiền hiện có trong tài khoản và ước lượng số tiền phải trả cho chàng trai này.
Khoé miệng cô giậgiật, cô cố gắng nở mộnụ cười, nhìn người đàn ông bằng một đôi mắlong lanh, hay bàn tay cọ vào nhau
" Tôi....không có đủ tiền! Anh có thể nào...bỏ qua cho tôi lần này không?"
Chàng trai nhìn cô với ánh mắlạnh lùng, gương mặvẫn không biến sắc
" Không!"
Hếrồi, hếthậrồi! Vếthương trong lòng cô ngày càng nặng hơn, cô đưa tay lấy ví tiền trong túi sách , chậm chầm mở ví của mình, cẩn thận đếm từng tờ, từng tờ một...rồi cô lại dùng đôi mắlong lanh ấy nhìn chàng trai
" Tôi thậsự không có đủ tiền...Hay anh ghi nợ cho tôi đi, tôi làm việc ở tập đoàn Kim Hoán, rấnhanh thôi sẽ có tiền trả cho anh"
Chàng trai lại nhìn cô một lượtừ trên xuống dưới, ánh mắnhư phán xét
" Cô? Kim Hoán?"
Cô ngờ nghệch gậđầu, ánh mắtràn đầy hi vọng. Chàng trai đó lấy từ túi áo ra mộcây búrồi viếlên túi sách của cô
" Số tài khoản của tôi"
Nói xong chàng trai quay lưng bỏ đi. Cô nhìn theo bóng lưng chàng trai rồi nhìn lại cái túi trắng tinh mới mua ngày hôm qua
" Xui đến thế là cùng"
Kim Hoán
Khi cô đưa thẻ cho nhân viên gác cửa kiểm tra thì có mộnam nhân viên đi đến
" Cô là NguyệOản Oản phải không?"
Cô gậđầu
" Ngày đầu đi làm đã đi trễ ba mươi phút, trừ lương"
Cô ngơ ngác nhìn nam nhân viên đó. Có phải cô nghe lầm không? Trễ ba mươi phút? Không thể nào! Cô hốhoảng vội vàng chạy vào vị trí được phân công của mình trước ánh nhìn của mọi người. Thậxấu hổ quá đi mà!!!!
Ngồi vào bàn làm việc, cô cắn móng tay trong lòng không ngừng oán trách chàng trai đó. Nếu không phải đụng trúng anh ta thì cô sẽ không đi trễ vào ngày đầu tiên.
"Tấcả là tại anh ta! À không, mộnửa là tại anh ta! Hứ!