Trọn Đời Bên Nhau

Trọn Đời Bên Nhau: Chương 1

Đây là một câu chuyện về tình yêu thầy trò, nhưng không chỉ giới hạn trong tình cảm thầy trò đó.

Nếu bạn gặp được một người thầy giáo, đã từng là một bác sĩ ngoại khoa. Năm 13 tuổi đó, anh ấy là bác sĩ nơi mẹ bạn đang điều trị, lại ngoài ý muốn mà sau bảy năm sau anh không còn nghe thấy gì, cũng không thể làm phẫu thuật được nữa, lại bắt đầu học lại một lần nữa và trở thành một người thầy giáo bình thường.

Nếu  anh cùng với bạn giống nhau, đều là những đứa con bị chính người mẹ sinh thành vứt bỏ, không thể nói chuyện được với cha mình.

Nếu anh bởi vì cứu sống người trong cơn dịch bệnh lan tràn mà mất đi sức khỏe vốn có của chính anh.

Nếu anh yêu bạn.

Bạn có thể bỏ qua anh sao, có thể không yêu anh sao?

“Cố Bình Sinh, bình sinh không có gì hối tiếc.”

Từ nay về sau, không cần nghĩ tới quá khứ đã qua, em chỉ muốn hướng đến tương lai mà anh đã trao cho em.

Đó là một câu chuyện xưa rất giản dị, kể về hai đứa trẻ đáng thương, sưởi ấm lẫn nhau.


Cố Bình Sinh đến khiến học viện luậđộnhiên được chú ý.

Trong học viện kỹ thuậnổi tiếng này, từ trước đến nay học viện viễn thông và học viện quản lý là anh cả, học viện kiến trúc và học viện vậlý dù vẫn lặng lẽ theo thói quen nhưng cũng không thể coi thường. Mộvài viện khoa học xã hội lẻ loi, quả thực không có địa vị đáng kể.

“Học viện luật? Học viện mình có học viện luậsao? Không phải chỉ học viện Phục Đán mới có à?” Trầm Diêu căm phẫn đọc tiêu đề trên BBS của học viện, “Nói quá đáng quá, rấkỳ thị chúng ta .”

Cô chăm chú theo dõi bài thảo luận của buổi chiều, thậm chí ngay cả giờ cơm trưa cũng giải quyếbằng mỳ ăn liền.

Bởi vì bức ảnh của Cố Bình Sinh mà học viện luậcuối cùng đã nổi danh.

Thời tiếnóng bức, Đồng Ngôn nằm lỳ trên giường.

Cô dùng răng nhẹ tách vỏ nhãn, ăn từng quả một, thỉnh thoảng xốc rèm che lên ném vỏ xuống dưới giường.

“Mộhọc viện chỉ có ba lớp, sinh viên đếm đi đếm lại cũng chỉ có sáu mươi người, trong khi toàn học viện có mấy vạn người, quả thậcó thể bị bỏ quên.”

“Không cần phải tự ti như thế.. ” Trầm Diêu đứng lên, rấcó chí khí nhìn về giảng đường của học viện luậở phía xa, “Chúng ta có mộkhu giảng đường và thư viện pháp luậhoàn chỉnh nhấthành phố, chỉ riêng giảng viên luậquốc tế đã có mười mấy người học ở Yale Oxford về.”

(Ở đây bản raw là công pháp quốc tế.

Công pháp quốc tế (tiếng Anh: Public international law) là ngành luậquốc tế điều chỉnh các quan hệ chính trị, văn hóa, xã hội, khoa học kỹ thuật… nảy sinh giữa các quốc gia trong quan hệ hợp tác với nhau. Tên gọi này cũng nhằm phân biệvới mộngành luậkhác điều chỉnh các quan hệ dân sự mở rộng trong hệ thống pháp luậquốc gia, đó là tư pháp quốc tế. Trong tác phẩm Luậquốc tế của Oppenheim thì tác giả cho rằng “Công pháp quốc tế phásinh khi chúng ta đặcác quốc gia cạnh nhau, tư pháp quốc tế phásinh khi đặcác hệ thống pháp luậcạnh nhau.”

Cho nên cuội sẽ edilà Luậquốc tế.)

“Bởi vì điều đó cho nên chúng ta mới bị cả học viện lớn đuổi giết. Hơn sáu mươi người mà có riêng mộkhu giảng đường, bốn mươi mấy giảng viên, gần xấp xỉ tỉ lệ mộthầy mộtrò rồi. Bình thường chúng ta cũng giữ lẽ như thường, nhưng tuần này phải chạy nhanh như nữ siêu nhân, đều do Cố Bình…” Cô nói được mộnửa, pháhiện mình lại đang gọi thẳng tên người ta, lập tức sửa lại, “Thầy Cố gây họa.”

Trầm Diêu hì hì cười sửa đúng, “Vấn đề là, chúng ta đã thành công bước đầu tiên trong việc kiến thiếhọc viện, có được giảng viên đẹp nhấtoàn học viện.”

Đồng Ngôn suýnữa nuốchửng hộnhãn.

Gương mặCố Bình Sinh, chỉ hơi trắng và thanh thoát, nói chung là hơi sáng sủa mộchút, thỉnh thoảng ăn mặc cũng rấthuận mắt, nhưng dùng từ “đẹp nhất” với người đường đường là giảng viên học viện luật, thậsự là…

Tuy nhiên việc mọi người đang loạn lên vì Cố Bình Sinh thì cô không thể phủ nhận được.

Chỉ đơn thuần nhìn lớp luậtrọng tài thương mại quốc tế hôm thứ tư, sinh viên dự thính ngồi chậcả lớp học, làm hại cô và lớp trưởng đi muộn không có chỗ ngồi, đành đứng ngẩn người trước cửa.

Phòng học cho sáu mươi người… lớp chúng ta chỉ có mười chín sinh viên… Những người này ở đâu ra?

Cũng may Cố Bình Sinh đi vào, rấnhanh pháhiện tổ chim sâu đã bị chiếm mất, chỉ khẽ nói với hai sinh viên nữ ngồi bàn đầu, “Phiền các bạn…”

Nói còn chưa dứlời, hai sinh viên nữ kia đã đứng bậdậy, “Thưa thầy, không vấn đề gì, chúng em đứng nghe giảng cũng được.”

Đồng Ngôn bậcười, thời buổi này còn có việc cam tâm tình nguyện chịu đứng để học sao?

Cũng may, mỗi tuần anh chỉ đến học viện ba lần thôi.

Cuối cùng để giữ quyền lợi đi học của các thành viên lớp mình, lớp trưởng mở mộcuộc họp nhỏ, bấkể ai cũng tuyệđối không đươc tiếlộ thời khóa biểu của học kỳ này, nếu không chính là địch của toàn dân. Không thể để thầy Cố cứ đi bán sắc mãi như vậy chứ?

Đồng Ngôn ăn nhãn xong, leo thang xuống dưới, pháhiện Trầm Diêu lại ngồi trước máy tính.

Tiêu đề trên màn hình, thoáng hiện ba chữ “học viện luật”.

“Liều chếtiếlộ thời khoá biểu của học viện luật”, “Luận con đường quậkhởi của học viện luậtrong Thời đại minh tinh”, “Thư ngỏ gửi lãnh đạo nhà học viện, liên quan đến việc dạy học của học viện luậlãng phí tài nguyên”, “Xin hỏi các bạn ai có người quen cũ trong học viện luật” …

Trầm Diêu thử nhấp chuột, mở chủ đề “Tịch cực tẩy chay tình yêu thầy trò, trả lại cho tôi một học viện thuần khiết”.

“Lễ tốnghiệp năm ngoái của học viện kiến trúc, không phải có hai thầy trò kết hôn đó sao? Lúc đó sao chẳng thấy ai nói gì, thượng đế khó khăn lắm mới chiếu cố chúng ta một lần, lại đạp phải cái đuôi của bọn họ.”

Đồng Ngôn bấđắc dĩ, chuyển hướng đề tài, “Không phải buổi chiều cậu có tiếcủa môn học tự chọn sao?”

Cô chân trần nhảy xuống giường, hiển nhiên đã quên hạnhãn mình vừa ném đầy đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Lớp học piano ấy hả?” Trầm Diêu nhìn cô mộcái, “Nhấđịnh là điểm tối đa, còn đi làm gì.”

Đồng Ngôn không nói gì, rấkhinh thường cách làm của Trầm Diêu.

“Là mộsinh viên piano được đặc cách xétuyển lại lựa chọn môn học tự chọn là piano, cậu thích đánh đàn ghê nhỉ?”

Hơn nữa buổi học đầu tiên đã kéo tay giảng viên, đòi thánh chỉ bằng miệng vĩnh viễn không phải đến lớp, quả thực khiến mọi người đều phẫn nộ.

Trầm Diêu cũng không quay đầu lại: “Học kỳ này không phải cậu tự chọn học phác thảo ư? Thân là sinh viên học viện luậnghiêm cẩn, cậu lại chọn học phác thảo công nghiệp, cậu biến thái đến cỡ nào thế hử?”

Cô không để ý đến Trầm Diêu đang lải nhải liên tục ở đó nữa, thay quần áo ra cửa.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, đại đa số sinh viên vì về nhà mà chọn lớp đều tránh ngày hôm nay, cho nên sinh viên ở trong học viện cũng không có nhiều.

Cô bước trên đường, đầu óc được giải phóng khỏi mọi mệmỏi và phiền toái, bỗng nhiên có ai đó gọi tên cô.

Trong nháy mắcô quay đầu, sững sờ tại chỗ.

Ánh mặtrời rọi thẳng vào mắqua đi, cô thấy Cố Bình Sinh, người đang được mộnửa học viện hâm mộ, đang ló đầu ra khỏi mộchiếc Land Rover.

Bởi vì ngược sáng, cô không thấy rõ vẻ mặcủa anh, chỉ cảm giác được anh đang nhìn mình. Không biếvì sao, cô nhớ đến buổi tối hôm ấy, anh im lặng ngồi trên sàn trong phòng cấp cứu, thưa thớvài y tá đi qua, cũng không dám nhìn anh.

Đồng Ngôn đi đến bên cạnh xe, cố gắng giữ nhịp nói chuyện thậchậm, “Sao hôm nay thầy Cố lại đến học viện?”

Cố Bình Sinh buồn cười nhìn cô, “Không cần phải nói chậm như thế, tôi cảm thấy như đang xem phim quay chậm. Em đi đâu?”

Giọng nói rấrung động, đáng tiếc anh không nghe được lời nói của chính mình.

Ngữ khí anh nói chuyện, cứ như bạn bè rấthân thiết, mà không phải như một giảng viên.

Đồng Ngôn ngượng ngùng cười cười, “Em lên thư viện mượn sách.”

Cô cứ ngỡ chỉ hàn huyên hai câu, không ngờ lại lên xe của Cố Bình Sinh. Nói là đưa cô đi, nhưng thậra trong ba bốn phúxe chạy, cô lại không nhịn được nhìn trộm anh hai lần, nói thậlà từ khi gặp lại đến giờ cô vẫn chưa dám nhìn thẳng vào anh.

Đến lúc xuống xe, anh cũng xuống theo, ở nơi có tương đối nhiều người qua lại, Đồng Ngôn rấsợ đi cùng với anh nhưng cũng khó nói ra, chỉ có thể thử hỏi, “Thầy cũng đến mượn sách sao?”

Anh khóa xe, hỏi lại cô, “Em không biếhôm nay có buổi toạ đàm à?”

Đồng Ngôn cố gắng nhớ lại, giống như có vị chuyên gia về luậthương mại quốc tế nổi tiếng được mời đến thỉnh giảng, hôm thứ tư lớp trưởng đã nhắc qua. Lúc này nhìn lại Cố Bình Sinh, áo vesđen thắcà vạt, đôi mắtĩnh lặng, không chúgợn sóng hay sợ hãi mà vẫn mỉm cười, ngoài động tác dùng ngón trỏ cầm lấy chìa khóa, trang trọng hơn bình thường rấnhiều…

“Đừng nói với em thầy là chủ giảng?” Cô bậthốhỏi.

“Là bạn của tôi, ” Cố Bình Sinh khẽ cười, “Tôi đến xem hội học viện. Em ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.”

“Bây giờ là hơn sáu giờ,” Anh thoáng trầm ngâm, đề nghị, “Toạ đàm là bắđầu lúc bảy giờ, thời gian có chúgấp gáp, tôi đi mua bánh sandwich và đồ uống, chúng ta ăn ở….” anh quay đầu liếc nhìn hồ Tư Nguyên ở trước thư viện, “Chúng ta ngồi ăn bên bờ hồ đi.”

… Thậra cô cho đến tận bây giờ cũng chưa từng muốn tham dự buổi tọa đàm này.

Cô theo bản năng đảo ánh mắmơ hồ của mình, “Em rấmuốn đi, nhưng tối còn có lớp Tin học…”

“Có thể nhìn vào tôi rồi nói được không?”

Mặcô nóng lên, lập tức quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh khẽ cười, nói, “Vừa rồi không thấy rõ em nói .”

Bị anh nhìn như thế, cô dù có một bụng lời nói dối cũng không dám nói, đành phải nói, Em nói là, em phải lên tầng 5 mượn sách, có thể thầy sẽ phải chờ hơi lâu.”

Lúc cô cắn miếng sandwich đầu tiên, cô khẽ đưa mắliếc nhìn Cố Bình Sinh đang lậtài liệu.

Có lẽ vì cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặrấđặc biệt, hoặc có lẽ là Cố Bình Sinh thậsự không giống một giáo viên… Cô chuẩn bị tâm lý nửa ngày, lúc anh đã cấgọn mọi thứ nhìn về phía mình, tức khắc điều chỉnh tốnémặt, ánh mắkính cẩn.

“Mẹ em có khỏe không?” Anh bóc túi giấy đựng sandwich, ăn mộmiếng.



“Rấkhỏe ạ, ” Cô nghĩ ngợi, cũng hỏi anh vấn đề tương tự, “Mẹ thầy…”

“Đã qua đời.”

Cô nói thậcó lỗi.

Đến tận khi ăn xong toàn bộ sandwich, bắđầu uống mộngụm cà phê, cô rúcuộc mới hỏi ra điều vẫn nghi vấn trong lòng, “Thầy Cố, em nhớ rõ trước kia thầy là bác sĩ?”

Hơn nữa, còn là bác sỹ ngoại khoa tim bệnh viện Hiệp Hòa.

Lúc nói câu này, có hai sinh viên nữ đi qua trước mặt, ngạc nhiên nhưng cũng cực kỳ hâm mộ mà liếc mắt nhìn hai người.

Đồng Ngôn có chúbối rối, vừa rồi lúc Cố Bình Sinh đề nghị với cô, cô đã muốn nói hồ Tư Nguyên là hồ tình yêu nổi tiếng của học viện, nhấlà những đêm hè gió thổi hiu hiu thế này, trên tấcả ghế đá đều là những người tựa sávào nhau…

Tuy rằng, cô đã phải cố ý đặsách mới mượn ở thư viện vào giữa hai người, nhưng vẫn không chịu được sự chú ý của mọi người dồn lên Cố Bình Sinh rồi lan dần sang cô.

“Không thể tính là bác sĩ được, lúc ấy tôi chỉ mới thực tập ở bệnh viện của mẹ tôi,” anh nói, “Sau này bởi vì không thể nghe được nữa, không thể giải phẫu được, nên chuyển sang học luật.”

“Nhanh như vậy có thể làm đến tiến sĩ?” Có vẻ rấhuyễn hoặc? ( Huyễn Hoặc : biến hóa khôn lường đến mức khó tin)

“Lúc tôi đi học tại học viện ở Mĩ, phải tốnghiệp chính quy cả học viện luậvà học viện y mới được xin học lên, ” Anh khẽ cười, ăn miếng sandwich cuối cùng, lấy ra mộtúi khăn ướt, đưa tới trước mặcô, “Tôi học nghiên cứu sinh ngành y được hai năm, còn chưa xong đã xảy ra chúchuyện. Mộngười chị họ trực tiếp giới thiệu giáo sư hướng dẫn của mình cho tôi, chuyển sang Anh học luậngay sau đó, như vậy cũng không phải lãng phí bao nhiêu thời gian.”

Cô bừng tỉnh, rúmộchiếc khăn ướra, “Nhưng sao thầy phải về nước? Ở lại học viện cũ không được sao?”

Cố Bình Sinh cũng rúmộchiếc khăn, lau sạch tay, cầm chiếc cốc giấy uống mộngụm cà phê, “Năm ngoái tốnghiệp xong về nước nghỉ phép, lúc ăn cơm có làm quen với hiệu trưởng học viện luậcủa các em, thầy mời tôi đến dạy thử một học kỳ. Tôi cũng có bạn ở đây, cô ấy cũng khuyên tôi về, tôi cũng muốn thử xem mình có thể làm giảng viên hay không, ” Anh hơi suy nghĩ, nói tiếp, “Chỉ ký hợp đồng một học kỳ.”

“Chỉ một học kỳ?”

Anh gậđầu, “Có lẽ còn chưa quen được gọi là ‘Thầy’ thì đã phải đi rồi.”

Đồng Ngôn à lên, quay lại tiếp tục uống cà phê.

Cô chưa bao giờ thử vừa nhìn chăm chú vừa nói chuyện phiếm, cho đến khi vào thư viện, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.

Bình thường tọa đàm không được tổ chức vào thứ Sáu, bởi vì phần lớn sinh viên phải về nhà nên sẽ có íngười tham dự.

Nhưng Đồng Ngôn vừa bước vào giảng đường chức tọa đàm của học viện lớn đã lập tức thấy choáng váng. Giảng đường của học viện lớn có năm trăm chỗ không còn mộchỗ trống, thậm chí hành lang cũng chậkín người đứng… Phỏng chừng trừ ngày hội việc làm cho sinh viên năm tư, tuyệđối chưa bao giờ có tiền lệ như thế này.

Cũng may trước đó Trầm Diêu đã giữ chỗ cho cô.

Cả buổi tối Cố Bình Sinh đều đảm đương vị trí chủ trì.

Người bạn Mỹ kia của anh cũng là đẳng cấp thần tượng, nói tiếng Trung lưu loát, giảng về luậthương mại còn đan xen sang chuyện tình lúc mình đi Trung Đông đã băng qua lửa đạn như thế nào, còn cứu một bé gái, khiến tấcả mọi người phải liên tục cảm thán.

Cố Bình Sinh thỉnh thoảng bổ sung đôi câu, nói không nhiều, nhưng có vẻ còn có những trải nghiệm đặc sắc hơn cả anh ta.

Mộlúc sau giao lưu rấsôi nổi, anh chàng người Mỹ lại nổi hứng trêu đùa Cố Bình Sinh: “Trước kia ở học viện hoàng gia, thầy Cố của các bạn tuyệđối là ‘Mỹ nhân sát’.”

Giảng đường có hơn năm trăm người im lặng trong nháy mắt…

Người Mỹ này đâu chỉ giỏi tiếng Trung, phải nói là đã dùng đến mức quá nhuần nhuyễn.

(Bản gốc là lô hỏa thuần thanh chứ không phải là nhuần nhuyễn. “lô hỏa thuần thanh” ý chỉ ngọn lửa trong lò hoàn toàn mộmàu xanh. Với ngọn lửa chuyển sang màu xanh thì nhiệđộ của ngọn lửa lúc này là cao nhất. Suy ra….)

Cô thấy Cố Bình Sinh khẽ lắc đầu, không nói gì , chỉ mỉm cười.

Lúc anh chàng người Mỹ lại muốn nói, mới đổi mic sang tay kia, anh kịp thời cắngang, “Bây giờ đã đến thời gian hỏi đáp, các bạn sinh viên có câu hỏi nào không?”

Chỉ mộcâu này đã thành công khiến giảng đường học viện trở nên náo nhiệt.

Mộlưu học sinh Hàn Quốc ngồi bên cạnh không hiểu từ ‘Mỹ nhân sát’, lại thậsự tò mò, “Câu anh người Mỹ vừa nói nghĩa là gì?” Trầm Diêu cười hì hì giải thích, “Hoa nhường nguyệthẹn, chim sa cá lặn biếkhông?”

Người lưu học sinh Hàn Quốc tự xưng là đã qua bài thi năng lực tiếng Trung, nói vô cùng nghiêm túc, “Chính là phụ nữ đẹp, khiến cho cá và chim nhạn nhìn ngây người, quên không bơi lội và bay lượn.”

Đồng Ngôn nghe xong rấmuốn cười.

Nghĩa thì đúng, nhưng sao nghe cứ thấy kỳ quái như vậy?

“Gần đúng rồi, chính là ý này, người kia nói là thầy Cố đẹp trai, ngay cả mỹ nhân cũng thẹn muốn chết.”



Không ngoài dự đoán, đêm đó trên BBS của học viện, đều có thêm một loạcác topic với tiêu đề tiêu biểu là “Mỹ nhân sát”.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 1078

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 69/69

Tâm An radiotruyen Yu Shinoda Đình Soạn Đình Huy Anh Sa Tú Quỳnh Mayuki Ito Karen Yuzuriha phim79 nghe gì Thu Huệ giải trí tổng hợp Đang cập nhật Nguyễn Huy Ai Sayama Minami Aizawa Trần Vân Yui Hatano Nguyễn Thành Thanh Mai Suzu Honjo Min Do-yoon Quàng A Tũn Kim Thanh Nguyễn Hoa Bảo Linh Đình Duy Momo Sakura vtvgo tv Hà Thu link tối cổ vlxx Hồng Nhung xem gì Viết Linh Tuấn Anh Đình Soạn Kana Momonogi Yua Mikami iptv m3u8 Cô Úc vl79 giải trí truyenngontinh audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz