Hoàng Cung: Chương 1
Thể loại: SA, yaoi, dã sử, cung đình, công bá đạo
Theo lịch sử Trung Quốc, nhà Nguyên nối tiếp sau nhà Tống (960-1279), đây là một đế chế hùng mạnh trải dài từ Đông Âu đến Trung Đông và Nga… Tuy nhiên các vua cai trị Mông Cổ về sau chỉ quan tâm đến Trung Quốc và họ không còn chú ý đến những phần khác thuộc đế quốc Mông Cổ nữa. Những vị vua kế tục sau này thậm chí không còn lấy danh hiệu Khakhan (Khả Hãn) mà tự coi mình là hoàng đế Trung Quốc…
Nguyên Thành Tông hay đại hãn ThiếMộc Nhĩ là vị hoàng đế thứ hai của nhà Nguyên. Ông làm hoàng đế Trung Hoa từ năm 1294 đến năm 1307, đồng thời là Đại Hãn trên danh nghĩa của đế quốc Mông Cổ. Ông là con trai thứ ba của hoàng thái tử Chân Kim và là cháu nội của Đại Hãn HốTấLiệt.
ThiếMộc Nhĩ là một vị hoàng đế tài ba của nhà Nguyên. Ông giữ đế chế này theo cách mà HốTấLiệđã thực hiện. Ngoài ra ông còn tiếp tục nhiều cải cách kinh tế, duy trì hòa bình với các hãn quốc phía tây và các nước láng giềng như Đại Việvà Chiêm Thành, những quốc gia công nhận quyền tối cao của ông trên danh nghĩa.
Tuy nhiên vào giai đoạn ông lên ngôi cũng đã xảy ra nhiều sự kiện gây kinh động nhấlịch sử của triều đại nhà Nguyên. Đồng thời ông cũng là vị vua bị ám sánhiều nhấtrong lịch sử các triều vua chúa của Trung Quốc.
Tiếđông chí vào mùa xuân năm Nguyên Thành Tông thứ ba.
– Thưa cha, nếu chúng ta dùng kim mộc hoa kếhợp với linh sơn tuyếliên sẽ có thể chữa lành chứng bệnh này.
Vị đại phu già gậgù mỉm cười trước tài năng của chàng trai trẻ.
– Thái thái cứ đem những thứ này về dùng.
– Đa tạ Hạ đại phu, đa tạ Hạ công tử. Hai vị thậđúng là bồ tátái sinh. Nếu không có hai vị có lẽ dân nghèo chúng tôi đã phải chịu chếvì dịch bệnh hoành hành rồi.
Bà cụ chắp tay vái lạy hai cha con vị đại phu. Nhưng Hạ công tử kính cẩn đỡ lấy tay vị thái thái ấy mà nói.
– Xin thái thái đừng bận lòng. Y học phải dùng để cứu người, đó là lời thề danh dự của dòng họ chúng tôi.
– Hạ công tử thậgiàu lòng nhân từ.
Bà cụ vừa bước lui vừa vái lạy tạ ơn. Khi bà cụ vừa ra khỏi cửa thì Hạ đại phu lên tiếng.
– Lượng dược thảo dự trữ của chúng ta gần hếrồi. Có lẽ cha phải đi kiếm thêm mộít.
– Xin cha cứ ở nhà nghỉ, sớm mai con sẽ lên núi hái thêm.
– Thậnhọc công cho con.
Hạ công tử khẽ lắc đầu.
– Không đâu thưa cha. Con yêu thích công việc này mà.
Hạ đại phu nhíu đôi mày ngài tỏ vẻ u uất.
– Hạ Trung Ân ta suốđời tận trung báo quốc, hếlòng phục vụ y lý và nêu cao y đức. Vậy mà không ngờ lại có cái ngày này…
– Xin cha bớđau lòng.
Hạ công tử vội vàng tìm cách an ủi cha già.
– Vốn dĩ thời thế thay đổi nên gia đình chúng ta mới gặp phải chuyện không may. Cả gia tộc ta trọn đời tận trung với Tống vương nay xã tắc lại rơi vào tay người Nguyên, âu cũng là đại cuộc. Thôi thì chúng ta an phận nghèo hèn, sống thanh bần ở làng quê hẻo lánh này cũng có cái thú vui của nó.
– Ta thì đã được trời ban cho cả nửa đời giàu sang phú quý nên ta cũng chẳng nuối tiếc gì khi thời thế thay đổi. Chỉ tội cho con và đại tỷ của con. Khi mới sinh ra đã phải sống trong cảnh bần hàn cơ cực. Ngay đến cả dược thảo cũng phải tự mình đi kiếm.
– Thưa cha, cha đã dạy chúng con từ bé là chỉ những cái gì do chính tay mình làm ra mình mới ngộ được giá trị thậcủa nó. Con luôn nghiền ngẫm câu đó hàng ngày và luôn thấy hoan hỉ vì cuộc sống thanh bần của mình.
Hạ đại phu mỉm cười gật đầu.
– Ta mừng vì ta đã có một đứa con thấu tình đạlý như con.
– Thưa cha…
– Đại tỷ.
– Nhị đệ.
Hạ tiểu thư nhẹ đẩy cánh cửa bước vào. Hôm nay nàng khoác trên người bộ xiêm y khá lộng lẫy. Viền xung quanh đôi tà áo là hình đôi chim đang tung cánh chao lượn. Tấcả đều được thêu bằng những sợi tơ lụa thượng hạng. Vốn dĩ đây là xấp vải do nhà vua lúc trước ban tặng cho Hạ Trung Ân đại phu.
…………..
Gia tộc họ Hạ từ xưa vốn là những danh y của Tống triều. Những thành viên trong dòng họ Hạ thường được nhà vua đặc cách mộsố quyền như việc tự do đi lại trong cung cấm hay việc không cần quỳ bái trước mặnhững cung phi mỹ nữ của vua.
Tuy vậy, vị danh y này chờ đến lúc về già mới thành gia lập thất, vì thế nên có cảnh cha già con mọn. Vốn dĩ nếu Tống triều không sụp đổ thì gia đình Hạ đại phu vẫn là một gia đình danh giá và quyền lực bậc nhấkinh thành. Chỉ tiếc là thời cuộc luôn thay đổi không theo ý muốn của con người.
Trở về với vị tiểu thư trẻ tuổi này đây. Nàng tên Hạ Minh Châu. Năm nay nàng vừa tròn đôi chín xuân xanh, có thể nói nàng có mộnéđẹp đủ khiến cho hoa nhường nguyệthẹn. Dáng đi, cách đứng và từng cử chỉ của nàng đều được Hạ đại phu chỉ dạy từ thửơ nhỏ nên dù xuấthân bần hàn nhưng cốcách của nàng là cốcách của một vị cung phi quý phái.
Còn về Hạ Minh Ngọc công tử thì khỏi cần bàn thêm. Tấcả con người chàng đúng với cái tên Minh Ngọc của mình. Với làn da khá sáng kèm với đôi mày cong cong tựa liễu rũ. Đôi mắchàng tựa như hai viên ngọc tích trữ nước hồ thu. Tuy vậy nhưng vầng trán cao của chàng biểu lộ rõ nékhẳng khái và sự thông tuệ mà chàng có được từ người cha giàu lòng nhân ái của mình. Chàng tựa như hiện thân của một đóa bạch mai. Tuy yếu ớnhưng vẫn kiên cường bấkhuấtrước bạo quyền.
– Hôm nay sao con ăn vận có phần trau chuốthế?
– Thưa cha, hôm nay triều đình có mở cuộc tuyển chọn tài nhân vào cung. Con muốn xin phép cha cho con được thử sức…
– Không được.
Hạ đại phu lập tức khoátay.
– Ta cấm con đi tham dự vào chỗ đó. Con có biếđó mang danh là cuộc thi nhưng thậra là một cái chợ người, còn con là mộmón hàng để họ định giá. Vốn dĩ nếu được làm cung phi thì cả dòng tộc sẽ sung sướng. Nhưng có mấy người có cơ may được tiếp xúc với vua và được vua ân sủng? Vốn dĩ con là con cháu của Tống triều mà lại phải đi cầu cạnh tên cẩu hoàng đế của KhiếĐan sao?
– Thưa cha xin cha biếrõ thời cuộc. Ngày nay vị hoàng đế trẻ lên ngôi, khắp nơi thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, ai ai cũng được cơm no áo ấm. Há chẳng phải đó là một vị vua anh minh sao? Vậy tại sao người Hán chúng ta cứ khư khư cho rằng mình đúng? Thưa cha, con cho rằng người Hán chúng ta mấnước là do chính chúng ta đã quá tự phụ và đề cao chính bản thân mình.
Hạ tiểu thư gây gắcãi lại. Lúc này Hạ công tử mới mạn phép chen ngang vào.
– Thưa cha, con thấy tỷ tỷ nói cũng đúng, vì người Hán chúng ta không chịu nhìn nhận những khiếm khuyếcủa mình nên mới dẫn đến tình trạng vong quốc. Âu đó cũng là do chính chúng ta gây ra.
– Đệ cũng tán thành cho tỷ đi sao?
– Đệ không phản đối. Nhưng ở gần vua như ở gần cọp, mà nhấlà trong cung có biếbao cung tần mỹ nữ xinh đẹp, nếu mỗi đêm vua chỉ ân sủng mộngười thôi thì cả đời ông ta cũng không đi hếcả hậu cung nữa. Vậy liệu tỷ vẫn muốn vào ở chiếc lồng son ấy sao?
– Dù biếlà như vậy, nhưng ta không cam tâm đi hầu hạ mộkẻ thấphu. Chẳng thà ở trong chiếc lồng son mà cả đời vinh hiển, còn hơn sống trọn kiếp tại chốn thâm sơn này.
Nói rồi nàng quay sang cha năn nỉ.
– Cha đồng ý cho con đi mà. Đi nha cha nha.
Nàng lắc tay áo của Hạ đại phu liên hồi.
– Thôi thôi được rồi. Nha đầu muốn làm gì thì làm, nhưng nhớ lỡ có thấbại thì cũng đừng có về khóc đấy.
– Vâng. Con biếrồi.
Minh Châu vui vẻ chạy như bay ra khỏi cổng. Chờ cho Minh Châu đi khuất, Minh Ngọc quay lại hỏi cha.
– Thưa cha, cha cho đại tỷ đi thậsao ạ?
– Hahaha vì ta biếtrước kếquả rồi nên ta mới cho nó đi chứ.
Hạ đại phu vuốrâu cười lớn. Lúc này Hạ thiếu gia ngẩn người ra, gương mặcậu lộ rõ nébăng khoăng lo nghĩ. Tuy thế cậu cũng cúi đầu lạy cha một lạy rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.
“Minh Châu ơi là Minh Châu, con có biếrằng tất cả những tài nhân được tuyển vào trong cung đều đã được quan tri huyện chọn lựa trước cả rồi. Đúng là con nha đầu ngốc…”
Đưa chén trà lên uống mộngụm rồi vị đại phu già tiếp tục cười thầm với những suy nghĩ của mình.
Chỉ tiếc là người tính không bao giờ bằng trời tính. Hạ Minh Châu lại đỗ làm tài nhân và được tuyển thẳng vào cung.
Lúc này cả gia đình họ Hạ đều xôn xao.
– Không thể được.
Hạ đại phu đập mạnh tay xuống bàn.
– Thưa cha, đây là lệnh vua, nếu con không vào cung tức sẽ mang tội kháng chỉ, sẽ bị tru di tam tộc.
Tuy thâm tâm rấmuốn phản đối, nhưng rõ ràng điều mà Hạ tiểu thư nói là chí lý. Ông không ngờ ông chỉ đi sai một quân cờ thôi mà đã khiến cho thế trận bấlợi đến như vậy. Rõ ràng nhập cung không hẳn là mộchuyện xấu, nhấlà với mộngười tài sắc vẹn toàn như Minh Châu. Nhưng con cháu dòng họ Hạ cả đời tận trung với Tống triều thì làm sao lại có thể đi hầu mộtên tặc tử? Hạ đại phu thở dài não ruột, trong đầu ông thầm mong mình sẽ nghĩ ra được mộkế sách vẹn toàn.
– Con thiếnghĩ việc đại tỷ đậu tài nhân chưa hẳn là mộchuyện không may.
– Cả con cũng nói vậy sao Minh Ngọc?
Hạ đại phu nhìn đứa con mình yêu thương bằng mộánh mắthấvọng.
Hạ công tử nhìn cha cười rồi nói tiếp.
– Con đã nghĩ ra mộngu kế, đó là ta giả vờ thuận ưng chiếu chỉ nhập cung. Nhưng khi đi đến nửa đường thì tỷ tỷ sẽ làm bộ như bị thương và tấnhiên vếthương giả đó sẽ làm ảnh hưởng đến dung mạo, lúc đó chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận được miễn chiếu chỉ này. Không biếcha thấy sao?
– Hahaha đúng là con trai ta. Rấsáng suốngay cả trong tình huống ngặnghèo này.
– Con phản đối.
Minh Châu lên tiếng.
– Con không muốn phải làm theo sự sắp đặcủa hai người. Con muốn nhập cung, con muốn làm hoàng hậu. Con không muốn sống mãi ở cái làng quê hẻo lánh này môgiây mộphúnào nữa hết.
– Tỷ tỷ… Thậlòng đệ chỉ muốn giúp tỷ. Với nhan sắc trời ban của tỷ đệ tin việc tìm kiếm một lang quân như ý không hề khó chúnào, há tại sao lại phải cầu cạnh mộngười đàn ông có đến hàng trăm hàng ngàn những cung tần mỹ nữ bên cạnh?
– Tốnhấđệ đừng xen vào chuyện của ta. Đó là quyếđịnh của cá nhân ta. Ta mong đệ vẫn sẽ là đệ đệ tốcủa ta và đừng cố ngăn trở ta nữa.
Hạ tiểu thư giận lên khiến cho néngọc như bị xóa mờ đi. Có vẻ như ngay cả với những con người xinh đẹp thì khi giận lên những đường néquý phái cũng đều bị lu mờ hếchỉ chừa lại là một gương mặcủa mộngười con gái dân dã bình thường.
– Con đúng là… Ta thậtức chếvì con.
Hạ đại phu cầm chén trà dằn mạnh xuống mặbàn. Hạ tiểu thư quay người bước nhanh ra ngoài, nhưng nàng vẫn nói vọng lại phía sau.
– Tốnhấhai người đừng nghĩ ra trò gì ngăn cản con. Nếu không con sẽ trình báo quan phủ là cả hai đang âm mưu kháng chỉ. Lúc đó dù con có làm hoàng hậu cũng khó lòng mà xin tội được cho hai người.
– Ngươi…
Hạ tiểu thư lẳng lặng rời khỏi phòng, nàng bỏ lại sau lưng người cha già đang đau đớn vì đứa con bướng bỉnh không nghe lời. Nàng đâu biếrằng trong hai đứa con, nàng lại là người được cha nàng thương yêu nhất. Vậy mà giờ đây chính sự quyếđịnh sai lầm của mình mà cha nàng đã đẩy nàng xa lìa gia đình…