
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
TXT 72/72
736 Theo dõi 0
Ma Trơi
AUX Full
779 Theo dõi 0
Thay Nhầm Tim Quỷ
AUX 3/3
823 Theo dõi 0
Quỷ Hành Thiên Hạ
TXT 324/324
1311 Theo dõi 0Hoán Hồn: Chương 1
Tên truyện: Hoán Hồn
Tác giả: Uất Doãn
Thể loại: Đam Mỹ, 1×1, kiếp trước kiếp này, hào môn thế gia, hoán thân xác, tình hữu độc chung, HE.
Văn án:
“Miết lấy chiếc vòng trong lòng bàn tay, da thịt thô ráp tiếp xúc trên mặt ngọc trơn bóng, xúc cảm lành lạnh khi ma sát ấy bỗng dưng truyền thụ đến lồng ngực hắn một cơn xao động không tên.
Giang Thuỵ thậm chí còn có một loại cảm giác, chính mình cũng đã từng trải qua khoảng thời gian như thế này.
Nhìn vào một món đồ xinh đẹp vô tri, lại có thể xuyên qua nó liên tưởng đến dung nhan yêu kiều của ai đó. Không có nét sắc sảo kinh diễm ở phụ nữ, không có mái tóc đen dài mềm mại hay dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành. Chỉ đơn giản khi nhìn hắn, khoé mắt hẹp dài hơi xếch lên để lộ vầng sáng xoay chuyển ở nơi ấy, khi cười không cố tỏ ra dịu dàng nhưng lại dễ khiến người ta thoả mãn, giọng nói không cố ý biểu lộ nhưng tràn đầy mềm mại năng động tuổi thiếu niên. Bàn tay có vết chai mỏng, tính tình xốc nổi trẻ con, đỉnh đầu có chỏm tóc nhuyễn tựa như tơ.
Giây phút bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Giang Thuỵ không thể nhớ nỗi bản thân vừa nãy đã suy nghĩ tới ai. Song hắn lại hiểu rõ một điều, thời khắc mở chiếc hộp này, hắn muốn tự mình đeo chiếc vòng trong đấy lên cổ tay ai.”
❗️có nhiều chỗ tác giả chém gió, xin đừng liên tưởng ra bên ngoài.
❗thế giới tự thiết lập, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đèn phòng phẫu thuậvừa loé lên liền tắlịm, mộngười đàn ông dáng người cao gầy từ đầu tới chân nhuốm đầy uể oải chậm rãi xuấhiện, trên vạáo vẫn còn lờ mờ nhìn thấy vếmáu đặc quánh đỏ sậm loang lổ khắp nơi, là tàn dư của cuộc chiến ác liệhòng giành người với tử thần.
Có lẽ vì dây thần kinh bị ghim ở trạng thái căng thẳng tộđộ suốnhiều giờ, trên mặngười đó cơ hồ toára sương rét, tròng mắsâu kịliếc nhìn vài ba người lác đác ngồi ngoài phòng bệnh càng thêm mấy phần mệt mỏi.
"Diệp Khê, Giang Thuỵ sao rồi?" Người vừa lên tiếng nhìn thấy sắc mặGiang Diệp Khê hầm hầm thì lập tức bày ra biểu tình lo lắng.
Giang Diệp Khê mặkhông cảm xúc hỏi lại mộcâu: "Anh hi vọng đáp án thế nào?"
Người kia bị mộcâu này của y làm cho cứng lưỡi, nhưng rấnhanh đã khôi phục lại bình thường, gượng gạo nói: "Anh đương nhiên cầu mong chú ấy không có việc gì."
Giang Diệp Khê chỉ cười nhạkhông đáp, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ vẫn luôn im lặng ngồi trên băng ghế dài, hai mắt nhìn chằm chằm mình, mười ngón tay cuộn lại gần như trắng bệch, thần sắc mấhồn mấvía, hạ giọng nói: "Cô, anh hai đã qua cơn nguy kịch rồi."
Vừa dứlời, liền thấy hai hàng lệ nóng hổi từ hốc mắngười phụ nữ không kiềm nén được chảy ra.
Giang Thuỵ được Giang Ngạn Doanh trông nom từ nhỏ, yêu thương không khác gì con ruộcủa chính mình. Thời điểm nghe tin hắn xảy ra tai nạn xe đang trong quá trình hấp hối, có trời mới biếbà đã kinh hoảng tới mức độ nào. Chỉ cần thiếu mấnửa điểm bình tĩnh liền có thể ngấđi ngay tức khắc.
Giang Diệp Khê không đành lòng bước tới nắm lấy tay bà, thấp giọng an ủi: "Tuy hiện tại sức khoẻ vẫn còn yếu nhưng tình trạng khá lạc quan, cô đừng lo lắng."
"Cực khổ cho con rồi." Giang Ngạn Doanh miễn cưỡng mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ lớp quầng thâm đen sậm dưới mắGiang Diệp Khê, "Đi nghỉ ngơi đi, cô sẽ trông chừng anh con."
Cơ thể Giang Diệp Khê quả thậđã căng tới trạng thái cực độ, gật đầu với Giang Ngạn Doanh xong liền đứng lên. Lúc tới gần người đàn ông kia, con ngươi y như ẩn như hiện mấy phần âm trầm, "Giang Tử Đằng, chuyện hôm nay không sớm thì muộn tôi cũng sẽ tính toán đủ với vợ anh."
Giang Tử Đằng kinh ngạc trợn to mắt, chưa kịp lên tiếng phản bác thì Giang Diệp Khê đã đi xa mấrồi.
Giang Diệp Khê trở lại phòng làm việc liền tắm rửa qua một lần rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, bộ scrubs dính đầy máu tươi sau khi thay ra liền bị y không thương tình ném vào sọrác. Đợi sau khi xong xuôi tất cả ngồi xuống bàn làm việc, từng tế bào trên cơ thể lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích gõ lên mặbàn như mộthói quen.
Giang Diệp Khê đưa tay xoa xoa hai gò má trắng bệch của bản thân, ánh mắlơ đễnh rơi trúng khung hình được đặtrên bàn làm việc. Đó là một quang cảnh vô cùng ấm áp, thiếu niên mười bảy phấp phới tuổi xuân đang cõng trên vai một bé gái gầy gò trắng mịn như thiên sứ. Bên cạnh anh là mộngười phụ nữ vô cùng xinh đẹp trang nhã, nếu không nhìn kỹ ở khoé mắbà xuấhiện chúnếp nhăn, có lẽ người khác sẽ khó mà tin được bà đã ở độ tuổi năm mươi. Bên phải bà còn ôm thêm mộcậu nhóc đang nhăn mặdo bị ánh nắng chiếu vào, trên đầu chỉ có mộchỏm tóc nho nhỏ, khuôn mặcủa nhóc đó giống với bé gái trên vai thiếu niên tới tám chín phần.
Giang Diệp Khê cầm khung hình đó ngẩn người gần mười phút, tự dưng cảm thấy đôi mắmình trở nên ê ẩm cay xókhông chịu nổi.
Bé gái gầy gò trên lưng thiếu niên chính là y, còn cậu nhóc được mẹ y nắm tay kia ra đời trước y chỉ có vài phút, hơn nữa còn là cùng mộchỗ, là anh trai song sinh mang dòng máu khắng khínhấvới y.
Mộnhà bốn người họ trong quá khứ đã từng vui vẻ hạnh phúc đến thế, vậy mà giờ đây hai trong bốn người trong khung hình đã không còn trên đời, mộngười khác thì vừa mới dạo một vòng địa ngục trở về, hiện tại vẫn còn nằm trong ICU.
Giang Diệp Khê là người duy nhấcòn lành lặn khoẻ mạnh, nhưng gánh nặng và tâm lý đè nén của y lại nghiêm trọng hơn bấkì ai hết. Giang Diệp Khê hiện tại thậsự cảm thấy đến việc híthở đối với bản thân cũng trở nên thật khó khăn, y càng biểu hiện bình tĩnh, thì trong lòng càng trở nên phập phồng dữ dội.
Giang Diệp Khê không khóc nổi, cho dù đau lòng thế nào cũng không gặng ra được nửa giọnước mắt, thế nhưng tim y lại tê liệnhư đá, cơn khủng hoảng đó đã đeo bám y từ khoảnh khắc bước vào phòng phẫu thuậcho tới hiện tại, một giây cũng chưa từng rời khỏi.
Không biếqua bao lâu, ngón tay của mộngười nằm trong phòng bệnh bỗng dưng nhúc nhích, lông mi run rẩy trong giây láliền chậm rãi tỉnh dậy.
Ý thức có chúmơ hồ, có chúđứquãng, cả cơ thể như bị nạm vào vài lớp đá vừa nặng nề vừa nhứnhói, đến cả việc mở miệng híthở cũng khiến lồng ngực thíchặlại, lỗ mũi vì thở gấp mà trở thành màu đỏ hồng, khoé mắứa ra vài giọnước mắsinh lý.
Trong cơ mơ màng, Thẩm Cơ Uy cảm thấy có bóng người mờ nhạsờ lên trán mình, sau đó tiêm vào cơ thể mình mộíchấlỏng. Cơn đau đến từ cánh tay khiến cậu theo phản xạ cong chặđầu ngón chân, nhưng từ đầu tới cuối đều không thể phára bấkì âm thanh nào.
Lần thứ hai tỉnh dậy khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, đây là mộphòng bệnh được trang trí vô cùng đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, chăn gối vừa dày dặn lại còn toára mùi gỗ đàn thanh thuần dễ chịu, Thẩm Cơ Uy thoải mái đến nỗi không nhịn được hísâu vài hơi.
Vừa hívào đã cảm thấy có gì đó cộm cộm ở mũi, đưa tay lên sờ thử mới biếtrên mặmình còn gắn dây thở oxy, tay chằng chịkim tiêm, suy nghĩ phúchốc trở nên cứng ngắc.
Cậu cùng người ta đánh lộn ở hộp đêm sau đó ăn vài chai bia sành vào đầu, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho khả năng xấu nhấlà bị đánh đến ngu người, không thì ínhấcũng phải khâu tới hai ba chục mũi, nhưng sờ sờ mới thấy trên đầu ngoài tóc ra thì không có bấkì vếthương nào, nhưng mà tay chân lại giống như bị xe tải nghiền qua, hoàn toàn không hoạđộng được.
Đầu óc đang lâng lâng tận chân trời nào thì cửa phòng bệnh độnhiên mở ra, Thẩm Cơ Uy nhấthời không kiềm được mở to hai mắt, lồng ngực như bị ai đó hung hăng nhéo một cái.
Người tới là mộcô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu than chì dài ngang vai được buộgọn cố định sau ót, trên trán vẫn còn vương lại vài sợi tóc rối càng làm nổi bậthêm làn da trắng mịn như ngọc. Cô mặc trên người chiếc áo blouse sạch sẽ trắng tinh, từng đường nékhuôn mặhoàn hảo như tạc, ngoài việc ngực hơi nhỏ thì hầu như đều hoàn mỹ từ đầu tới chân. Có điều hình như tâm trạng không được tốlắm thì phải, không hiểu sao Thẩm Cơ Uy cảm giác vị nữ bác sĩ này nhìn mình có chút... lạnh?
Nhưng mà cũng không thể trách Giang Diệp Khê, y sinh ra cơ mặt đã có chúbàng quan lạnh lẽo, cộng thêm tính tình lãnh đạm xa cách khiến ai lại gần cũng theo phản xạ đứng cách vài mét, bảo đảm khoảng cách an toàn. Nhan sắc của y hoàn toàn không cứu nổi danh tiếng khó gần được đồn thổi phóng đại gần hếbệnh viện Lâm Sơn.
Nếu như Giang Diệp Khê biết được suy nghĩ của Thẩm Cơ Uy lúc này, bảo đảm giây tiếp theo Thẩm Cơ Uy sẽ phải trở lại tình trạng hôn mê bấtỉnh của vài phútrước.
Cậu theo bản năng liếc mắxuống thẻ thông tin trước ngực y.
Bác sĩ Giang Diệp Khê, Ngoại Khoa tim mạch.
Còn chưa kịp xem hết, giọng nói có phần lo lắng của Giang Diệp Khê đã vang lên: "Anh có thấy không khoẻ ở đâu không?"
Thẩm Cơ Uy hơi run nhưng đối mặvới người đẹp trước mặvẫn giữ lại vài phần trấn tĩnh đáp: "Chỗ nào cũng đau."
Giang Diệp Khê chỉnh lại vị trí bình truyền dịch: "Chiếc xe tông vào cộđiện đến biến dạng chỉ đau thôi là còn quá nhẹ."
"Tông... cộđiện?" Thẩm Cơ Uy ngơ ngác lầm bầm, máu toàn thân như đông lại.
Nếu cậu nhớ không lầm thì tối hôm đó bởi vì có mộtên lưu manh dám ý xấu lên người bạn mình, còn dùng dâm ngôn uế ngữ ám chỉ cậu ấy là trai bao nên cậu đã không nhịn được cùng gã ẩu đả sau đó bị đưa vào bệnh viện, tại sao vào miệng vị bác sĩ này lại thành tai nạn xe rồi? Mà nghe qua hình như còn hơi bị nghiêm trọng á!
Lúc này Giang Diệp Khê lại dùng ánh mắkì quái nhìn cậu: "Anh không nhớ sao?"
Thẩm Cơ Uy co rúkhoé miệng: "Tôi nên nhớ cái gì?"
Không khí trong phòng bệnh bấngờ bị trì trệ, Giang Diệp Khê đứng sábên cạnh giường, nhíu mày nói: "Tối hôm đó anh trên đường đến tham gia cuộc họp thì bấngờ xảy ra tai nạn trên quốc lộ L09, tình trạng rấnghiêm trọng."
Trong lòng Thẩm Cơ Uy lộp bộp vài tiếng: "Không phải... cô có nhầm cái gì không, tôi rõ ràng là cùng người ta đánh nhau cơ mà?"
"Cô?" Sắc mặGiang Diệp Khê triệđể lạnh giá.
Lúc này Thẩm Cơ Uy mới tập trung vào điểm đáng chú ý, giọng cô gái này hơi bị trầm à nha!
Bị Giang Diệp Khê nhìn chằm chằm, rốcuộc Thẩm Cơ Uy cũng lắp bắp gặng ra được mộcâu: "Anh là nam?"
Giang Diệp Khê cau mày: "Anh rốcuộc đang nói bậy bạ cái gì đó?!"
"Tôi có làm gì đâu?" Thẩm Cơ Uy bị quátới ngu người, "Anh nói cho rõ ràng, có phải anh đi nhầm phòng bệnh không? Tôi căn bản không có bị tai nạn gì cả!"
Giang Diệp Khê im lặng chốc lát, sau đó mở miệng: "Anh đợi em một lát, em kêu trưởng khoa đến khám cho anh."
Thẩm Cơ Uy nhìn Giang Diệp Khê rời đi, vẻ mặtràn ngập khó hiểu.
Sau khi được trưởng khoa bảo đảm rằng chức năng cơ thể của bệnh nhân hoàn toàn bình thường, do có thắdây an toàn cẩn thận nên phần đầu chỉ bị thương nhẹ, không hề có dấu hiệu não bộ tổn hại, Giang Diệp Khê đã ngồi trên ghế nhìn chằm chằm Thẩm Cơ Uy hơn mười phúrồi.
"Anh có gì muốn nói không?" Y hỏi.
Thẩm Cơ Uy trợn mắt: "Chúng ta lần đầu gặp nhau thì có gì để nói chứ?"
Thần sắc Giang Diệp Khê khó coi tới cực điểm: "Anh không phải là người thích đùa giỡn kiểu này, rốcuộc là bị làm sao?"
"Cậu không nghe vị bác sĩ kia nói sao? Tôi rõ ràng là hoàn toàn bình thường." Nếu không phải tay chân còn chưa lành lặn, Thẩm Cơ Uy còn muốn đỡ trán một hồi.
Lần này Giang Diệp Khê không gặng hỏi nữa, chỉ im lặng nhìn Thẩm Cơ Uy vài giây rồi lên tiếng: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, lánữa em quay lại."
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, khuôn mặGiang Diệp Khê vừa trắng lại vừa xanh, khớp tay bị siếđến biến dạng, trong lòng cũng hoang mang không kém Thẩm Cơ Uy tí nào.
Trong phòng bệnh đó không xa, Dung Bạch ngồi sábên giường gọtrái cây, thỉnh thoảng lấy khăn giấy thấm chúnước thoa lên đôi môi khô khốc của người trên giường bệnh.
Bệnh nhân và cậu là bạn học cùng kí túc xá, do hoàn cảnh không mấy thoải mái nên buổi tối thường hẹn nhau cùng đi làm việc kiếm thêm thu nhập. Tính tình cậu ấy có chúlỗ mãng, lại không thích nhìn sắc mặngười khác, chỉ khi hai người ở chung mới thỉnh thoảng bộc lộ ra tính khí trẻ con. Nói thậđêm đó nhìn cậu ấy mắkhông thèm chớp xách ghế đập thẳng vào mặngười ta, tới cậu cũng bị doạ tới sững sờ.
Đối với Dung Bạch mà nói, Thẩm Cơ Uy là người bạn thân nhấtrong suốhai mươi năm dài đằng đẵng, tuy thời gian quen biếkhông lâu nhưng tình cảm gắn bó lại sâu đậm không kém bấkì mối quan hệ nào.
Tính cậu có chúhướng nội, làm việc gì cũng không thích phức tạp hoá vấn đề nên xô xánhau cậu luôn chọn cách im lặng là chủ yếu, nhưng Thẩm Cơ Uy lại không như thế. Cậu bị người khác ức hiếp còn chưa kịp lên tiếng phản bác, cậu ấy đã xung phong bênh vực mấrồi.
Nhìn lông mi người trên giường bệnh run run sắp tỉnh, Dung Bạch không giấu được kích động chạy đi gọi bác sĩ.
Trong suốquá trình thay thuốc, ánh mắGiang Thuỵ vẫn luôn không có tiêu cự nhìn lên trần nhà, chẳng hề phára tiếng động nào khiến Dung Bạch cảm thấy hếsức quái lạ.
"Tiểu Uy, đầu còn đau nhiều không?"
Lúc này ánh mắhờ hững kia mới chịu dời đến người Dung Bạch: "Cậu là ai?"
"... Hả?" Mí mắDung Bạch theo phản xạ giậmạnh, quay sang hỏi bác sĩ, "Có phải cậu ấy bị đánh tới ngốc luôn rồi không?"
"Không tới mức đó đâu." Bác sĩ nói, "Khâu mấy mũi là xong rồi, vếthương không sâu lắm."
Ý bác sĩ là, có thể bạn cậu chỉ muốn đùa giỡn với cậu tí thôi.
Sau khi bác sĩ rời đi, Dung Bạch không kiềm lòng xác nhận thêm lần nữa, "Cậu thậsự đang đùa với tôi hả?"
"Đùa cái gì?" Giang Thuỵ nhíu chặmày, lại quan sátổng thể phòng bệnh lần nữa. Phòng tập thể sáu giường nằm, điều hoà lắp sátrong góc gió chả bay tới tí hơi nào, chăn mền thô ráp cứng ngắc, điều kiện của hắn từ khi nào lại tệ tới như vậy?
"Giang Diệp Khê đâu?" Hắn hỏi.
Dung Bạch: "..."
Giang Diệp Khê là ai?
"Nếu cậu mệthì nằm xuống nghỉ ngơi tí nữa, biếđâu một hồi đầu óc liền trở về bình thường." Dung Bạch nén lại góc chăn, giọng điệu chân thành nói.
Giang Thuỵ đen mặt: "Cậu nói đầu óc ai không bình thường? Rốcuộc là ai thuê cậu tới?"
"Là tôi tự tới đó, nếu muốn trả tiền thuê thì tuỳ cậu." Dung Bạch hoàn toàn cho rằng vị này muốn đùa giỡn với mình cho nên cũng hùa theo.
"Đây là cách cậu nói chuyện với ông chủ?"
Dung Bạch tức tới phácười: "Nè, muốn làm ông chủ tới điên rồi hả? Mộvừa hai phải thôi ba."
Giang Thuỵ và Dung Bạch đáp qua đáp lại mấy câu, chợphát hiện ra vẻ mặcủa đối phương không có tí đùa giỡn nào: "..."
"Cậu đừng doạ tôi sợ, có gì thì nói để tôi gọi bác sĩ." Lúc này Dung Bạch thậsự lo lắng, nếu Thẩm Cơ Uy vì cậu mà trở thành mộtên ngốc, nửa đời sau cậu khó có thể sống yên ổn với cái lương tâm này.
Giang Thuỵ trầm giọng nói: "Tôi không quen cậu."
"Tôi là Dung Bạch!"
Giang Thuỵ: "..." Chưa từng nghe tới.
Hắn độnhiên cảm thấy bản thân và người này não bộ căn bản không cùng mộtầng sóng, tốnhấvẫn nên tự mình hành động thôi.
"Nè, cậu muốn đi đâu?" Dung Bạch nhìn hắn xốc chăn xuống giường mà lo sợ, vội vàng chạy theo đỡ.
"Buông." Giọng nói Giang Thuỵ không chứa tí nhiệđộ nào, Dung Bạch hơi mím môi bỏ tay ra.
Hắn nhớ phòng làm việc của Giang Diệp Khê ở tầng 21, sau khi bấm thang máy thì cùng Dung Bạch im lặng chờ đợi. Cửa thang máy lần nữa mở ra, mộchàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước vào, trên tay còn cầm theo hộp giữ nhiệt.
Mọi thứ đều thậbình thản nếu như khuôn mặt đó không chính diện đập thẳng vào mắGiang Thuỵ.
"..."
Hình như có gì đó sai sai?
Thế là hắn vỗ vỗ lên vai thiếu niên kia: "Tới bệnh viện làm gì?"
Thiếu niên, Dung Bạch: "..."
"Liên quan gì tới cậu?" Thiếu niên nghi hoặc nhìn hắn.
Cái giọng điệu vô lễ này, từ khi nào mà Giang Mễ lại có gan ăn nói với hắn kiểu đó?
Cặp mày tinh xảo của Giang Thuỵ nhíu chặlại với nhau, dò xéhỏi: "Tới tìm Diệp Khê à?"
"Sao anh lại biếtên anh trai tôi?" Giang Mễ hơi bấngờ.
Giang Thuỵ độnhiên cảm thấy đám người này bị điên hếrồi.
Nhưng trên thực tế, hai người kia đều cho rằng thế giới này vô cùng bình thường, trừ người bên cạnh này ra.
"Tôi là anh trai nó, lẽ nào không nên biết?"
Giang Mễ ngoáy ngoáy lỗ tai, cùng Dung Bạch không hẹn mà cùng đồng thanh nói lớn: "Cậu nói khùng điên cái gì đó?!"
Người bị hévào mặt: "?"