Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!: Chương 1
Tên truyện: Giám đốc! Tôi không có ngốc a!!
Tác giả: Cố Hạ Kỳ Thiên
Thể loại: Đam mĩ, Giám đốc tinh anh, tuấn mĩ thích trêu cậu công × ngây thơ đáng yêu thụ, ngọt, sủng, HE.
Couple chính: Lâm Gia Thành (thường gọi là Lâm Thành) × Hoa Tiểu Dư
Và một số nhân vật phụ (sẽ có bất ngờ)
Nội dung truyện:
Chuyện kể về một cậu sinh viên khoa mĩ thuật đến khi ra trường thì xui thay không tìm được việc làm đành phải tìm việc khác làm tạm. Ai ngờ gặp được anh với một tình huống dở khóc dở cười nhưng may thay cuối cùng cậu cũng tìm được một công việc, bất ngờ hơn anh là ông chủ và được anh gọi sang trọng là “trợ lí giúp việc” vì anh là tổng giám đốc và những tình tiết thú vị…….nếu các bạn có hứng thú thì đọc thử a!!! moah moah…..( vì đam mê đây là truyện đầu tiên của mình!)
Tiểu Dư sống trong mộcăn phòng trọ nhỏ đơn sơ, nó nằm trong Sài Thành nơi cậu đang học tập, xung quanh là 2, 3 dãy nhà trọ san sánhau, những người sống ở đây đa số đều là công nhân hay làm mộcông việc gì đó để kiếm sống qua ngày, ba mẹ cậu nếu biếsẽ bảo cậu ở mộnơi tốhơn, lí do cậu sống ở đây đơn giản là vì giá cả rẻ cậu không muốn xài phung phí tiền của ba mẹ kiếm được bởi vì cậu rấthương họ.
Tiếng chim hólảnh lót, những tia nắng sớm gọi vào cửa sổ, tiếng ồn ào của mọi người trong xóm trọ làm cậu tỉnh giấc, cậu dụi mắchập chững bước xuống giường với khuôn mặbaby còn ngái ngủ.
Hôm nay, mặc một bộ đồ đơn giản chiếc áo sơ mi trắng, cái quần dài màu xám với đôi giày thể thao cùng màu và mộchiếc ba lô mà đen trong rấthanh khiếđầy năng động, ghé qua tiệm bánh bao quen thuộc nằm ven đường cậu mua một cái bánh bao hấp nhân thịlàm bữa ăn sáng. Hôm nay là ngày xin việc thứ bảy, Tiểu Dư đang trên đường đến những nơi mà cậu đã đánh dấu trên mẫu báo mà cậu thu thập được từ tối đêm qua, khóa học của cậu đã kếthúc cậu phải tìm mộcông việc cho mình.
Những tiếng ồn ào xung quanh, độnhiên làm cậu trở lại hiện thực, mộsố cô cậu học sinh đang tụm ba tụm bảy bàn tán về cậu, người mà đứng giữa sân trường mắkhông có tiêu cự, cười tủm tỉm mộmình.
Từ lúc cậu bước vào đã thu húkhông íánh mắcủa đám học sinh trong trường, một là vì thưởng thức mỹ thiếu thiên có nụ cười như ánh mặt trời, mặkhác lại là tò mò bởi vì cậu nhìn rất lạ chắc rằng không phải người ở trường
Nam sinh B: "Chắc là bạn học mới''.
Nữ sinh C: "Trông cũng dễ thương quá đi!!!!"
Nam sinh D: "Dễ thương gì mà dễ thương, con trai gì đâu mà trắng như bộlại có ha ha ha aaaaaa... hai đồng tiền nhỏ như con gái".
Nữ sinh E: "Cậu ghen tị thì nói đi".
Nam sinh D: ˄ ̪ ˄ ‼
Tiểu Dư cũng không suy nghĩ nhiều, phớlờ những lời bàn tán ấy, cậu điều chỉnh lại tâm tình rồi bước vào phòng dự tuyển giáo viên mỹ thuật
Từ phòng thi tuyển bước ra, khuôn mặbuồn ảm đạm, cậu biếchắc chắn cơ hội trúng tuyển chỉ có 0,0001%, gì mà an ủi là " Chúng tôi sẽ gọi lại cho cậu sau! " đứa nhóc 3 tuổi cũng biếlà họ cần gì, trong cái xã hội phức tạp này thì đâu đó cũng sẽ tồn tại 1 phần tối như thế này.
Trong lúc chờ xe bus, cậu ngẫm lại cuộc đời "Trên đời này quả thậtiền là đấng nhân sinh, không có tiền thì công việc bay quá xa tầm tay"
Nắng chiều bắt đầu ngả xuống, xe cộ qua lại đông đúc Tiểu Dư uể oải ngồi ở trạm để bắkịp xe bus.
Dù trong túi còn vài ngàn nhưng nguyện vọng lớn nhấcủa cậu là có thể trúng số độc đắc nhiều lúc cậu ngủ mơ thấy mình ôm thậnhiều tiền mà hưởng thụ. Cách đó không xa có một bà lão gầy ốm, khuôn mặc hốc hác trên tay cầm xấp vé số đang đi lom khom về phía cậu.
Tiểu Dư vội mở ví ra lấy tiền mua 1 vé, hôm nay chẳng có ấn tượng với con con số nào hếnên cậu lấy đại mộtờ
Bỗng nhiên, có mộchiếc xe hơi BMW màu đen bóng loáng dừng trước mặcậu, tiểu Dư ngây ngốc nhìn chiếc xe xa hoa kia, kính xe từ từ hạ xuống, bên trong phára một giọng nói với cụ bà nhẹ nhàng mà âm trầm đầy nam tính khiến cậu tò mò mà lén mắt nhìn một cái.
Tiểu Dư trầm trồ cảm thán "Ôi trời ơi! khuôn mặanh tuấn thế kia àk, chắc là diễn viên điện ảnh nổi tiếng đây"
Người ngồi trong xe không ai khác chính là Lâm Gia Thành, anh vừa từ công ty về, lái xe trên đường anh thấy cụ bà ốm yếu thế kia mà còn vất vả đi bán nên anh mua hếvé số của bà, anh đưa bà 2 tờ 500 nghìn và bảo bà không cần đưa phần dư lại, bà cụ vui mừng, hếsức gật đầu cám ơn anh.
Lâm Thành định ấn ga thì anh phát hiện trước mặcó mộngười chắn trước xe anh, trong cậu ta đang si ngốc suy nghĩ gì đó, anh cảm thấy khá buồn cười, lắc đầu bấgiác nở mộnụ cười.
Tiểu Dư còn đang suy nghĩ liêng thiêng về người này hình như thấy ở đâu đó, đang lẩn quẩn về dòng suy nghĩ ấy, độnhiên một tiếng còi xe làm cậu giậthócả người, cậu vội bước qua một bên cúi đầu xin lỗi thì chiếc xe phóng nhanh đi hòa vào làn xe tấp nập ấy, Tiểu Dư ngơ ngác nhìn "Người có tiền có khác cũng không thèm nghe người khác nói một tiếng, nếu mình là anh ta thì sẽ đem mộcô gái đẹp ngồi kế bên cho nó oách, cuộc đời mà phải hưởng thụ trước cái đã", cậu bỉu môi rời đi.
Về đến nhà, Lê Mai là người giúp việc, khoảng 37 tuổi, nước da hơi ngâm vội vàng mở cổng cho Lâm Thành " Cậu chủ về !"
Lâm Thành đáp: "Vâng" gật đầu cười,
sau đó dì giúp việc nhận cặp táp của anh đem lên lầu, anh vào phòng tắm rửa, ngâm mình trong dòng nước ấm cũng để anh thư giản hơn nhiều, hôm nay anh mặc mộchiếc áo thun màu xanh đậm đơn giản với cái quần dài cao cấp, dù đơn giản nhưng khi anh mặc vào thì nó trở nên đẹp hơn rấnhiều, vẫn tôn lên được dáng dấp tuyệmĩ của anh.
Sau đó anh đến phòng ăn, giúp việc phụ trách việc nấu nướng hay gọi là dì Lý là người có gương mặhiền lành và hếsức chu đáo.
Hôm nay, dì ấy nấu món tôm rim, cá anh vũ hấp giấy bạc, giò heo hầm hoa atiso và một đĩa salad trộn trông rấhấp dẫn, anh ăn rấngon miệng.
Bầu không khí trong phòng có vẻ phi thường trầm lắng
Lâm Thành cấlời: "Gia Như có nói với dì là nó đi đâu không?"
Lâm Gia Như là em gái của Lâm Gia Thành, 22 tuổi, rấxinh đẹp, khá chảnh chọe, nổi tiếng là tiểu thư tiêu tiền, đang học tại Học viện điện ảnh lớn nhấtrong nước dưới sự điều hành của anh.
Dì Lý: "Thưa cậu cô ấy không có nói gì "
Lâm Thành lúc nào cũng đau đầu với đứa em này, suốngày ăn chơi lêu lõng, hôm nay quen với thiếu này ngày mai lại có cậu ấm khác, xài tiền như nước vào những thú vui nhấthời mà không biếngoài kia còn bao nhiêu người cơm còn không có ăn.
Lâm Thành nhìn dì Lý nhẹ giọng hỏi "Ba mẹ tôi có điện thoại về nhà không? "
Dì Lý: " Mấy hôm trước, bà chủ có gọi về hỏi thăm sức khỏe của cậu và cô chủ, tình hình của công ti như thế nào, bà ấy nói đã đặvé máy bay, tối nay lúc 9h giờ thì máy bay cấcánh".
Lâm Thành: "Ngày mai dì làm những món mà mẹ tôi thích ăn nhiều mộchút, chắc bà ấy nhớ mùi vị đó lắm! "
Dì Lý khẽ đáp: "Dạ", trong lòng bà thở dài" cậu chủ thật là mộngười con có hiếu" không giống như con bà tối ngày nhậu nhẹt, gái gú không chí thú làm ăn.
Nói xong, anh đi lên lầu tiếp tục xử lí công việc của mình.
Hôm nay, vất vả xin việc cả ngày, tay chân mỏi nhừ mà chẳng nơi nào nhận cậu. Tiểu Dư nằm bấđộng trên chiếc giường cũ kĩ, bụng thì đánh trống cồn cào, cậu đành phải lăn xuống giường mà nấu cơm, trong phòng chẳng còn gì ăn cả ngoài 1 hộp cá ăn liền, cậu cầm hộp cá lên mà khóc không ra nước mắt
Sau một hồi lục đục, vậy là cậu xử lí xong cả mộnồi cơm và hộp cá truyền kỳ ấy, cậu lấy điện thoại ra điện cho ba mẹ của mình.
* Tút.....Tút......Tút.......*
Chắc ba mẹ đang bận, đầu dây bên đây không ai nhấc máy, đợi một lúc lâu cuối cùng cũng có người bắmáy.
"A lô, Dư Dư của mẹ " - Mộgiọng nói đầy ấm áp bên tai là mẹ cậu
Tiểu Dư xúc động: "Mẹ ! con nhớ mẹ lắm"
Bà ấy im lặng rồi cũng nghẹn ngào theo: "Nếu con chịu không nổi thì hãy về với cha mẹ, gia đình chúng ta có thể lo cho con, ở đây tìm một việc phù hợp mà làm, con vất vả như vậy mẹ cảm thấy đau lòng lắm!"
Tiểu Dư vành mắhơi đỏ khẽ nói: “Cha mẹ đừng lo, ở đây con sống tốlắm, con sẽ không phụ lòng ba mẹ, ba mẹ hãy tin con”.
Qua một lúc hàn huyên, Tiểu Dư cúp máy, trong lòng suy nghĩ “nếu mình cuốn gối về quê thì mặmũi nào nhìn ai, không kiếm được việc theo chuyên môn thì cũng làm công việc gì ngoài lề chứ, có thể nuôi sống bản thân và gửi mộívề cho ba mẹ”
“Mặdày về quê, không chừng mấy bà thím thôi thúc lấy vợ sinh con giống như “Mộcăn nhà nhỏ hai trái tim vàng” gì đó, cậu chưa muốn lấy vợ mà nếu lấy cũng là người con gái cậu thương kìa!
Hưm………………..! cậu thở dài.
Không nghĩ nữa, cậu quyếđịnh ngày mai phải kiếm được mộcông việc nào đó, chùm chăn lên đầu từ từ chìm vào trong giấc ngủ và mong là có thể mơ thấy một con số nào đó và đó là cách làm giàu nhanh nhấcó thể.
Ngày hôm sau, Lâm Thành có cuộc họp khá quan trọng nên anh không thể ra sân bay đón mẹ nên nhờ bác tài xế ra đón, anh tranh thủ làm hếcông việc để về nhà gặp lão Thái thái của mình.
Những tài liệu không quan trọng thì anh giao cho thư ký làm, hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày.
An Nguy- trợ lí của anh hơi kinh ngạc, lí do nào khiến vị tổng giám đốc tiêu soái này về sớm như vậy chứ, hôm nay lịch hẹn với đối tác cũng trống rỗng.
Anh từ thang máy đi ra, các nhân viên trong công ti đều nhìn anh với cặp mắhình trái tim …♥♥♥♥♥♥♥….đầy hâm mộ.