Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn: Chương 1

Văn án

Từ bé Giang Thiếu Bạch đã đi theo sư phụ thần côn*, học từ lão bán tiên vài chiêu xem tướng bắt quỷ, từng nhiều lần thấy sư phụ bị xem là bọn giang hồ bịp bợm.

(Thần côn: Chỉ những tên lừa gạt giả thần giả quỷ)

Giang Thiếu Bạch cảm nhận sâu sắc vận mệnh nghề thiên sư đã tận, quyết định tương lai phải dấn thân vào hàng ngũ công chức.

Giang Thiếu Bạch chăm chỉ học hành, rốt cuộc cũng thi đậu đại học danh tiếng, bước lên con đường nhân viên nhà nước, lại gặp phải một loạt sự kiện thần thần quỷ quỷ… 


“Đồ đệ, sáng hôm nay thầy có bói một quẻ, e rằng thầy không sống được bao lâu nữa.”

Vị sư phụ mặc trường bào rách tả tơi, trông khá giống lão đạo thế ngoại cao nhân, ông thở dài bấđắc dĩ.

“Dù thầy nói vậy con vẫn sẽ không xuống núi trộm gà cho thầy ăn đâu.” Mộthiếu niên quần áo giản dị, thoạnhìn rấsáng sủa nghiêm túc nói.

“Đồ đệ, thầy sắp chếrồi. Trước khi chết, thầy chỉ có mộnguyện vọng như vậy, con lại bỏ mặc thầy sao?”

Ông lão nhìn thiếu niên, vẻ mặvô cùng đau đớn, dường như vì phẫn nộ mà cả người hơi run rẩy.

“Từ mười năm trước thầy đã bắt đầu bói mình sống không được bao lâu, nhưng đến bây giờ vẫn sống rấtốt. Thầy yên tâm, với sức khỏe của thầy tuyệđối có thể sống thêm năm mươi năm nữa!”

Thiếu niên đã theo ông lão từ bé, lần đầu tiên khi nghe ông lão nói ông sắp qua đời, hắn đau lòng muốn chếbèn len lén xuống núi trộm gà, ông lão ăn uống thỏa thích một bữa. Ngày hôm sau, ông lão mặmày hồng hào, bị thiếu niên ngây thơ đáng yêu năm ấy tưởng là hồi quang phản chiếu, ngày tiếp theo lại tiếp tục trộm gà cho ông.

Thiếu niên chờ! Chờ! Chờ!

Chờ đến ngày qua ngày, cơ thể của ông lão càng ngày càng khỏe.

Sau này, cứ cách một quãng thời gian là ông lão sẽ nhắc lại “đại nạn sắp đến”, thiếu niên thành thậchân chấcứ tưởng là thật.

Thời gian thấm thoátrôi qua, hắn bị lừa hơn mười lần cùng mộchiêu thức, rốcuộc hắn rúkinh nghiệm, không bao giờ bị lừa nữa…

“Sao thầy lại thu nhận mộthằng nhóc bướng bỉnh như con chứ, uổng công thầy vất vả nuôi con khôn lớn! Muốn ăn một con gà cũng không được.”

“Thầy đến tuổi này nên ăn chay thì hơn! Ăn chay mới có thể sống lâu trăm tuổi.”

“Vô sỉ, thầy không còn sống bao lâu nữa, con còn bảo thầy ăn chay.”

Thiếu niên bình tĩnh nhìn sư phụ, cố gắng khuyên giải: “Thầy à, Phậviết: “Ăn thịlà tội lớn”. Vả lại ăn chay rấcó lợi, tuổi của thầy không còn nhỏ, phải trân trọng!”

Ông lão nổi trận lôi đình: “Vô liêm sỉ, thầy không phải đầu trọc, Đạo gia chúng ta không chú trọng cái này.”

“Cẩn thận tam cao*! Với thể trạng của thầy càng phải chú ý hơn.” Thiếu niên bình tĩnh khuyên nhủ.

*Tam cao: là ba chứng bệnh cao huyếáp, tăng đường huyế(đái tháo đường) và máu nhiễm mỡ.

Ông lão đen mặt, vung tay mắng: “Cúcúcút…”

Thiếu niên bình tĩnh nhìn ông lão tức giận, đợi một láđến khi ông lão bình tĩnh mộchút, hắn mới chậm rãi nói: “Thầy, không nên tức giận, tức giận hại thân!”

Ông lão thở dài: “Đã mấy ngày không khai trương.”

“Hiện tại thiên hạ thái bình, mọi người bị bệnh gì đều đến bệnh viện, thần côn như thầy sẽ bị xã hội đào thải…”

Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên: “Vô sỉ! Thầy là cao nhân, há có thể để con bôi nhọ.”

Hắn bấđắc dĩ: “Thầy, con nói thật, hiện tại mọi người đều chú trọng khoa học, phản đối mê tín dị đoan, thầy nhìn mấy hàng quán bên đường đi, ngày nào cũng bị tóm đến đồn cảnh sát. Thầy yên tâm, con sẽ học tập thậgiỏi, luôn hướng về phía trước, tương lai cố gắng thi đậu công chức, lấy được ngũ hiểm nhấkim…”

*Ngũ hiểm nhấkim: là tên gọi chung của các loại đãi ngộ được đơn vị cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thấnghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản cùng nhà công quỹ.

Ông lão nhìn thiếu niên: “Thứ không có tiền đồ, con có năng khiếu bẩm sinh, không muốn kế thừa y bácủa thầy, lại muốn thi công chức. Con biếthiên sư chúng ta làm mộmối kiếm được bao nhiêu tiền không?”

Thiếu niên chớp mắt: “Bao nhiêu tiền?”

“Mấy chục triệu.” Ông lão hãnh diện đáp.

Hắn nhìn ông lão, thở dài một cái: “Đó là đại sư! Thầy chỉ là gà mờ, ngay cả gà còn không ăn được!”

Giang bán tiên nhìn thiếu niên, sốruộmuốn chết.

“Cái đồ vô sỉ này, cúđi cho ta!”

Thiếu niên nhìn ông nói: “Thầy, ngày mai con sẽ xuấpháđến Yến Kinh.”

Ông lão nhìn thiếu niên, lo lắng hỏi: “Đã chuẩn bị học phí chưa?”

Hắn lắc đầu: “Vẫn chưa, thầy còn tiền không, cho con mộchúđi.”

Ông lão nói lời sâu xa đầy hàm ý: “Con không còn nhỏ, lúc thầy bằng tuổi con đã xuấsư tự lực cánh sinh. Con đã lớn như vậy còn nhớ nhung tài sản của thầy. Thầy không có tiền đâu!”

Thiếu niên thở dài, vì có chuẩn bị từ trước, hắn không quá thấvọng: “Thầy thậnghèo.”

Ông lão vuốria mép, khó chịu nói: “Mặc dù thầy không có tiền nhưng có thứ khác cho con.”

Thiếu niên lập tức vui vẻ, vội hỏi: “Thầy cho con pháp khí tổ truyền hả? Không biếở thời đại nào, người ta thường nói, chúng ta đã truyền thừa ba ngàn năm, có phải đó là pháp khí lưu truyền ngàn năm không?” Dạo này dường như đồ cổ rấđáng giá.

Ông lão nhìn thiếu niên, giận tái mặt: “Tục tằng, tục tằng, cả đời thầy làm Đạo sĩ chỉ truy cầu siêu thoát, há có thể chấp nhấvới tục vật.”

Thiếu niên: “…..” Ba văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, truy cầu siêu thoácũng cần tiền!

“Thầy, không phải pháp khí thì là cái gì?”

Ông lão khẽ hừ một tiếng: “Là giấy hôn thú.”

Thiếu niên sợ hãi ré lên: “Chẳng lẽ muốn con ra mắsư mẫu?”

Ông lão bị kích động: “Hoang đường, là giấy hôn thú của con.”

Hắn hoài nghi nhìn ông lão: “Thầy tìm vợ cho con hả?”

Ông lão gật đầu, vui mừng nói: “Năm đó khi thầy gặp con đã phát hiện ra thể chấđặc biệcủa con, có lẽ là mệnh cách thiên sácô tinh. Cũng may mấy mươi năm trước, thầy đến thủ đô giải quyếphiền phức cho mộthế gia vọng tộc, ngẫu nhiên phát hiện thai nhi trong bụng con dâu nhà họ có thể chấphù hợp với con nên thầy đã định ra hôn sự này.”

Thiếu niên nhìn ông lão, không thể tin nổi nói: “Người ta còn trong bụng mẹ, thầy chưa biếmặmũi như thế nào đã định hôn sự cho con? Lỡ đâu là mộngười xấu xí thì sao?”

Ông lão lườm lườm: “Với điều kiện của con thì có vợ là ngon lắm rồi, con còn muốn thần tiên sao?”

Hắn không vui nói: “Thầy, con là cao tài sinh 985, 211 đó, tương lai sẽ trở thành nhân viên nhà nước, yêu cầu cao mộchúthì có gì không đúng chứ.”

*Cao tài sinh: ý chỉ người có thành tích xuấsắc, ví dụ như đứng đầu toàn trường

985, 211: hai chương trình đào tạo đại học nổi tiếng ở Trung Quốc

Ông lão cười lạnh: “Con đúng là chày gỗ, bây giờ con gái không thích thủ khoa, chúng nó thích sách nhị đại, phú nhị đại.”

*Sách nhị đại: sở hữu bấđộng sản của cha mẹ, nhà nước quy hoạch bồi thường đấđai mà phấlên trong một đêm, tên gọi khác là nhà giàu mới nổi.

Thiếu niên nhìn Đạo quán cũ nát, thở dài nói: “Cũng chưa chắc, không biếđến lúc nào cái Đạo quán cũ nácủa chúng ta bị phá bỏ di dời, sẽ được bồi thường bao nhiêu nhỉ?”

Ông lão trừng hắn: “Đây là sản nghiệp tổ tiên sư môn chúng ta, con bớmong ngóng đi.”

Thiếu niên lắc đầu, thầm nghĩ: Sư môn thậsự quá nghèo, cái gì cũng không có, chỉ có một cái Đạo quán cũ đến nábươm, sao hắn lại xui xẻo vậy nhỉ!

Hắn nhìn giấy hôn thú trên tay hỏi: “Cái này có ích lợi gì?”

“Giấy hôn thú đương nhiên hữu dụng, nếu con cùng đường, khốn cùng chán nản, có thể tìm tới cửa làm con rể! Ba vợ sẽ cho con chútiền tiêu!” Ông lão cười ha hả.

Hắn không vui nói: “Thầy bảo con đi ăn bám sao? Ăn bám sẽ tổn hại nhân cách của con.”

Ông lão khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bây giờ sính lễ trong thôn chúng ta đều là vạn tử thiên hồng nhấphiến lục, giá thị trường đắnhư vậy, con cưới nổi không?”

*Vạn tử thiên hồng nhấphiến lục: thành ngữ nói về sính lễ ở vùng Sơn Đông, Hà Nam, chỉ 1 vạn tờ 5 nguyên, thêm 1000 tờ 100 nguyên, 1 tờ 50 nguyên. ‘Vạn tử thiên hồng’ là 15 vạn nguyên, ‘nhấphiến lục’ là tùy tâm chú rể, 15 vạn nguyên là giá khởi điểm của sính lễ.

“Thầy hơi quá đáng rồi đó, phải biếrằng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thường thiếu niên nghèo khó, sao thầy biếcon sẽ không đổi vận, đại phú đại quý?”

Ông lão lắc đầu, khẽ thở dài: “Ba mươi năm, thầy không có thời gian đợi ba mươi năm nữa.”

Thiếu niên nắm chặtay ông lão, thổ lộ thâm tình: “Thầy đừng xem thường bản thân như vậy. Con nhìn dáng vẻ của thầy, chính là mệnh cách gây họa ngàn năm.”

Ông lão tức giận đỏ mặt: “Cút.”

Hếchương 1
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 1346

Thể loại: Đam Mỹ, Linh Dị, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 501/501

Thanh Mai iptv m3u8 Nguyễn Huy Yu Shinoda vlxx Tú Quỳnh Minami Aizawa link tối cổ Tuấn Anh Yui Hatano xem gì Bảo Linh Đình Soạn Cô Úc radiotruyen vtvgo tv Yua Mikami Đình Soạn giải trí Nguyễn Hoa Tâm An Min Do-yoon Karen Yuzuriha Suzu Honjo Trần Vân vl79 Kana Momonogi Hồng Nhung giải trí tổng hợp Đang cập nhật Mayuki Ito Viết Linh Kim Thanh Momo Sakura Ai Sayama Quàng A Tũn phim79 Thu Huệ Đình Huy nghe gì Hà Thu truyenngontinh Đình Duy Anh Sa Nguyễn Thành audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com