
Chủ Tịch Nguy Hiểm, Sủng Cô Vợ Nhỏ
TXT 5/5
829 Theo dõi 0
Hiuhiu Yêu Cậu Mất Rồi!!
TXT 68/68
845 Theo dõi 0
Tranh Chồng Với Cháu
AUX 8/8
1998 Theo dõi 0
Hữu Yêu Lai Chi Họa Trung Tiên
VGA 69/??
656 Theo dõi 0Gả Cho Lão Công Nhà Giàu: Chương 1
Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Sinh con, Hào môn thế gia, Cưới Trước Yêu Sau, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, 1v1, HE.
Edit: HuynhJJ
Mọi chuyện bắt đầu từ một ngày An Vô Dang ra ngoài lại uống rượu, lúc ấy tùy tiện chọn một tên đàn ông thuận mắt rồi lên giường.
Kết quả sau một tháng tự nhiên cảm thấy đầu choáng váng cảm thấy ghê tởm mệt rã rời, thế là trúng thưởng.
Giữa đứa trẻ và đại học, An Vô Dạng lựa chọn…… Giữ lại bảo bảo.
” Lão ” đàn ông nhiều tiền Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, trong nhà ra lệnh cưỡng chế năm nay phải kết hôn gấp.
Tốt, tìm một người mang về làm bọn họ tức chết thôi, cái gì, nhặt được ông “bầu”!?
Hoắc Vân Xuyên hai đầu gối rơi xuống đất: QAQ Mẹ hỏi tôi vì cái gì phải quỳ xuống giúp bà xã mang giày……
Chủ thụ ngọt văn 1V1, kết hôn trước yêu sau dưỡng bánh bao, tạm nghỉ học đại học hai năm sau đó tiểu thụ tiếp tục đi đọc.
Vô tâm không phổi trong sáng mỹ manh thụ VS sủng thê cuồng ma hào môn đại thiếu lạnh lùng công
An Vô Dạng: Nhớ trước đây sinh bảo bảo chính là vì không phải đi học, bây giờ tôi vì sao lại phải ở nhà làm bài tập.
Hoắc Vân Xuyên: Ai (quanh năm suốt tháng giúp người làm bài tập biểu thị không dám nói câu nào)
An Vô Dạng nhảy ra mộthân mồ hôi, cảm thấy quá khánước, cậu đi trở về bên cạnh bàn uống mộngụm rượu Cocktail của mình trước đó còn dư lại, sau đó đối với tiểu béo bên người đang cua gái nói: "Người anh em, tớ đi toilet, lúc các cậu phải đi về đừng quên chờ tớ."
Tiểu béo vội vàng ghẹo gái, có lệ mà vẫy vẫy tay: "Đi thôi đi thôi."
An Vô Dạng bĩu môi, nói thầm một tiếng nhàm chán, sau đó xoay người đi.
Cua gái đối với cậu mà nói quá là nhàm chán, còn không thú vị bằng ca hávới khiêu vũ.
Ở gần đó một gã đàn ông nhìn chằm chằm An Vô Dạng đã lâu, khi thấy thiếu niên đi vào phương hướng toilet, lập tức theo đuôi đi vào.
Một giờ trước đó, một đám cậu học sinh tươi xanh mơn mởn thanh xuân dào dạđi vào quán bar, gã đàn ông liền chú ý trong đó có mộcực phẩm.
Thân thể thoạnhìn mảnh khảnh mềm dẻo, ngũ quan khuôn mặtuấn tú xuấtrần, quả thực là dụ người phạm tội.
"......" Đặc biệlà đến lúc sau đó, gã đàn ông lòng tràn đầy kích động mà nhìn chằm chằm mông An Vô Dạng, theo bản năng mà nuốnuốnước miếng, trong lòng nghĩ, đợi mộchúnhấđịnh phải chơi nhiều thêm mấy lần mới buông tha cái đồ tiểu lẳng lơ này.
Đi thẳng hướng toilet, An Vô Dạng căn bản không biếphía sau lưng có con sói đói đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu cảm thấy cả người đều nóng không chịu nổi, nhiệđộ càng không có giảm xuống.
"Ngô......" An Vô Dạng đi vào căn phòng sau khi dùng nước rửa mặt, vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
Vì thế lại đi đến bồn rửa tay trước mặt, sảng khoái mà mở ra vòi nước, đưa mặvào rửa.
Cái động tác đáng yêu này, cũng làm người nhìn chằm chằm cậu nhiệhuyếsôi trào.
Chính là bồn rửa tay kế bên tạm thời còn có người khác, con sói háo sắc kia đành phải canh giữ ở bên cạnh yên tĩnh xem tình hình.
Gã trong lòng tính toán, chờ thiếu niên phía trước dược hiệu phátác, khi ngay cả đứng dậy cũng không nổi, mình sẽ đi qua nhặxác.
"......" An Vô Dạng nâng mặlên tới, ánh mắmê ly mà nhìn chính mình trong gương, nhìn được, mặmày đỏ hồng, biểu tình xấu xa không biếxấu hổ, người này thật là bản thân mình sao?
Quá nóng.
Cậu kéo kéo cái áo thun ôm ướsũng của chính mình, trong lòng nhận mệnh xác nhận một việc, chính là, chính mình có thể đã uống vào thứ gì có trong rượu rồi......
Đầu óc không rõ ràng, lập tức không dấu vếmà quan sángười ở gần đó.
Mộthân ảnh lén lút, đang ở bên trong cánh cửa thứ nhấcách mình, cọ tới cọ lui mà không rời đi cũng không đóng cửa.
An Vô Dạng lập tức đã có thể xác định, người kia chính là người có ý định ra tay với mình.
Cậu cắn răng mắng một tiếng bẩn thỉu, sau đó xoay người nhìn bên cạnh mình, có mộngười đàn ông đang chống ở bồn rửa tay.
Đối phương cho người ta ấn tượng mộthân hình cao lớn, ăn mặc bảnh bao, vừa thấy đã biếlà mộngười thành công có địa vị xã hội.
An Vô Dạng không xác định chính mình có thể đi ra cái toilenày hay không, biện pháp tin cậy cậu có thể nghĩ đến nhấchính là tìm người khác giúp đỡ.
Tay chân bắt đầu bủn rủn, tắđi vòi nước, đi qua bên cạnh: "Ca ca, giúp mộchúvới?"
Hoắc Vân Xuyên nghe được một giọng nói ngọt ngào gọi " ca ca " cho rằng mình đang ảo giác, khi quay đầu vừa thấy, xác thậnhìn được gương mặcũng giống như thanh âm ngọnhư mậkia, hắn hạ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Đối phương không có say, vậy thậsự là quá tốt.
An Vô Dạng ánh mắmông lung mà nâng tay lên, nắm lấy áo sơmi đối phương: "Em bị người theo dõi, mang em đi ra ngoài."
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, ánh mắsắc bén lập tức nhìn chung quanh một vòng toilet, sau khi thấy được một gã đàn ông ở phòng thứ nhất, hắn khinh thường mà thu hồi ánh mắt: "Tôi đã biết."
An Vô Dạng muốn nói thêm gì đó, nhưng cả người khó chịu, một lời ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rầm rì làm người cảm thấy thẹn: "......" Càng cảm thấy ngại ngùng chính là, cậu khống chế không được thân thể của mình, ngã vào đối phương.
Trong miệng hàm hồ muốn biểu đạrõ ràng, bạn học của mình còn ở bên ngoài, chính là vào lỗ tai Hoắc Vân Xuyên, An Vô Dạng rầm rì mộchữ nhỏ hắn cũng nghe không hiểu, tất cả đều là lời nói mê hoặc của người say khiến lỗ tai cũng tê dại.
Hoắc Vân Xuyên thân cao gần mộméchín, nhẹ nhàng ôm dáng người mảnh khảnh, thân cao còn chưa đến 1 mé8 của An Vô Dạng chặn ngang bế lên.
Gã đàn ông cách gian thấy thế nóng nảy, gã cực khổ nhìn chằm chằm miếng thịnon kia cả đêm, làm sao có thể dễ dàng để người phỏng tay trên.
Gã đi qua: "Tiên sinh, cậu ấy là bạn học của tôi, anh giao cậu ấy cho tôi là được."
Hoắc Vân Xuyên mắcũng không liếc đối phương một cái, trực tiếp từ trước mặngười ta đi qua.
"Tiên sinh......" gã đàn ông nhấthời tình thế cấp bách, đưa tay ngăn hắn lại.
Hoắc Vân Xuyên rốcuộc không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn gã: "Cút."
Ánh mắđáng sợ đến làm người không rémà run, thành công chấn nhiếp được lòng tham nảy lên của gã đàn ông, làm đối phương không dám đuổi theo.
"Ngô......" An Vô Dạng ôm lấy Hoắc Vân Xuyên, bởi vì cả người cảm thấy rấkhông thoải mái, chỉ có thể cọ tới cọ lui muốn giảm bớnôn nóng bấan của mình: "Khó chịu......"
Trong miệng cậu phun ra mùi rượu thoang thoảng, mang theo hương vị trong trẻo.
Tại quán bar ngư long hỗn tạp, Hoắc Vân Xuyên vẫn nghe thấy được.
Không phải mùi nước hoa rẻ tiền, cũng không phải mùi thuốc lá làm cho người chán ghét, mà là đến từ hơi thở đặc biệcủa thiếu niên trên người, không thể hiểu được làm khứu giác nhanh nhạy của Hoắc Vân Xuyên nghĩ tới hương vị thanh xuân cùng ánh mặt trời.
Này rấkhó hiểu, thế nhưng không có làm hắn chán ghét.
Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, bởi vì nguyên nhân quá kén chọn, vẫn không tìm được đối tượng thích hợp kếthúc.
Nhóm bạn bè tốcùng hắn lớn lên mỗi ngày cười nhạo hắn, đời này có lẽ chỉ có thể làm một lão xử nam độc thân.
May mà Hoắc Vân Xuyên không phải chòm sao sư tử, nếu không hắn nhấđịnh sẽ cho thêm một vếđen đậm rực rỡ với bọn họ......
Vì xác định cơ thể An Vô Dạng thậsự không làm mình chán ghét, Hoắc Vân Xuyên ôm cậu, trực tiếp đến khách sạn gần đó, dù sao hắn uống rượu xong không thể lái xe, thiếu niên trong lòng ngực mình cũng yêu cầu hoàn cảnh an tĩnh để nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi, Hoắc Vân Xuyên cảm giác người trong lòng ngực chính mình tựa như một con mèo hoang không ngoan, ở trong lòng ngực mình cào tới cào lui, trải ủi phải cọ, muốn dùng hếmọi biện pháp khiến cho mình được chú ý.
Mà hắn trước sau đều mặvô biểu tình, thong dong nện bước.
Cho dù là đối mặvới nghi ngờ của tiểu thư ngồi bàn tiếp tân khách sạn, cũng không chớp mắmộchút.
Vào phòng khách sạn, Hoắc Vân Xuyên trực tiếp ôm An Vô Dạng vào toilet: "......" Sau khi tính toán mộchút, thả người trong bồn tắm trước, cởi ra quần áo, dùng vòi hoa sen giúp cậu tắm rửa.
Thiếu niên phátác dược hiệu, cuộn tròn ở bên trong bồn tắm giống như một con cá sắp chết, khi thì an tĩnh khi thì làm ầm ĩ.
Hoắc Vân Xuyên dùng tay cố định lại cánh tay An Vô Dạng, tránh cho lúc cậu lộn xộn đụng đau.
Khi mùi thuốc lá và rượu ở quán bar theo dòng nước bị rửa trôi đi mộchút, hương vị cơ thể trên người thiếu niên càng thêm rõ ràng, lượn lờ ở trong mũi Hoắc Vân Xuyên, khiến cho ánh mắhắn tối tăm.
"......"
An Vô Dạng không biết mình đang gặp phải chuyện gì, cậu chỉ là đi theo khávọng từ chỗ sâu trong nội tâm, hành động làm sao có thể để chính mình dễ chịu mộchút.
Loại mời gọi như có như không này, đối với bất kỳ mộngười đàn ông tinh lực dồi dào nào mà nói đều là thử thách khó khăn.
"Yên tĩnh mộchút." Thanh âm Hoắc Vân Xuyên hỗn loạn khó có thể nhận ra nguy hiểm.
Mà lúc này An Vô Dạng tựa như đã mấđi lý trí, cậu lần đầu biết được hiệu lực của thuốc lại khó chịu như vậy, cậu quả thực muốn chết, muốn đâm vào tường.
Nhưng cậu là mộngười sợ đau, trên người đụng mộchúđã bị bầm tím rồi, An Vô Dạng không có khả năng đi đâm tường, cậu chỉ biếnắm chặngười đàn ông trước mặmình, muốn phátiếsức lực ở trên người đối phương.
Chẳng qua mộchúsức nhỏ xíu như vậy, đối với Hoắc Vân Xuyên mà nói, không hề đau đớn gì cả, bầu không khí còn tràn ngập làm cho người hiểu sai ý.
Hắn mặkhông phản ứng mà buông vòi hoa sen, giơ tay ra tới, bàn tay dày rộng cầm lấy bàn tay nhỏ hơn chỉ so bằng một cái nắm tay của mình: "Đủ rồi."
Hắn thậsự không định đối với thiếu niên thoạnhìn miệng còn hôi sữa này xuống tay, chỉ là bởi vì mùi vị trên người đối phương không làm người chán ghét, cho nên ôn nhu mộchúmà thôi.
Sau khi ngăn lại hành động giống như con mèo hoang của An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên từ bên cạnh rúmột cái khăn tắm, động tác rấsạch sẽ nhanh nhẹn mà bế lên thiếu niên mảnh khảnh ra ngoài.
Thiếu niên vừa rồi còn rấngoan, sau khi tới gần độnhiên há mồm tóm được hắn cắn mộngụm: "......" Vẫn luôn dùng sức không buông miệng.
Hoắc Vân Xuyên mày nhíu chặmộchút: "......" Quay đầu nhìn cái đầu tròn ẩm ướtrên vai mình, nhưng hắn không nói gì thêm.
Cho đến mép giường, mới dùng tay nhéo gương mặAn Vô Dạng, giải cứu miếng thịtrên cổ bản thân ra.
An Vô Dạng nức nở mộchút, bàn tay to trên khuôn mặngũ quan vặn vẹo, đôi mắnhắm chặt, vô luận thấy thế nào đều là biểu tình thống khổ.
Giả sử như cậu gặp được một đối tượng có tự chủ kém, nói không chừng vừa rồi ở phòng tắm đã bị ăn sạch sẽ.
Đáng tiếc cậu gặp được chính là Hoắc Vân Xuyên, mộngười hàng năm thanh tâm quả dục, đối với nhân loại không có ảo tưởng một lão xử nam lớn tuổi.
Đối mặvới sự xinh đẹp* tuấn tú của thiếu niên, người này hô hấp cũng chưa thay đổi mộchút, trực tiếp tìm ra máy sấy, nghiêm trang mà sấy tóc cho đối phương.
*Tú sắc khả xan (sắc đẹp làm người nhìn không phân biệđược no đói)
Gió nóng ấm áp thổi tới trên đầu, An Vô Dạng cảm thấy chính mình càng khó chịu, cậu ba chân bốn cẳng mà dọc theo cánh tay người đàn ông, cọ sátrên người người nọ.
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy như vậy cũng tốt, thuận tay cố định thiếu niên ở trong lòng ngực chính mình, tiếp tục sấy tóc.
Khi mộmảnh ướdầm dề ấm áp cọ trên mặmình, hắn rốcuộc ý thức được, muốn giải quyếvấn đề không phải đơn giản tắm rửa một lần là xong.
"Cậu tuổi còn nhỏ, nhịn mộchút." Trải qua suy xéngắn ngủi, Hoắc Vân Xuyên không chúdo dự đẩy An Vô Dạng ra, thuận tiện kéo chăn, che lại đối phương.
Thực nhanh mộcánh tay tinh tế từ trong chăn vươn ra, không thuận theo không buông tha mà bắlấy tay áo hắn: "Xin anh......" Trong lúc thanh tỉnh ngắn ngủi An Vô Dạng mở to đôi mắmộchút, bên trong đều là nước mắt.
Hoắc Vân Xuyên thấy mộmàn này, trên mặlạnh lùng hơi sửng sốt.
Sau đó hơi hé môi mỏng, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: "Tôi không phải người tùy tiện."
An Vô Dạng trực tiếp khóc ra nước mắt, ông trời ơi hãy nói đi, chính mình vận khí làm sao mà xui xẻo như vậy, tìm ra mộngười đàn ông như vậy, lúc này kêu đối phương giúp mình tìm người khác còn kịp không?
"Vậy...... vậy, giúp tôi tìm mộngười......"
Thanh âm thiếu niên mơ hồ không rõ, Hoắc Vân Xuyên tiến đến bên miệng đối phương nghe xong hai lần mới nghe rõ.
"......" Nói thậhắn thậthấvọng với đứa trẻ này, hoàn toàn không có hảo cảm.
PS: Anh công này cần được nhân giống nuôi trong lồng kính để...bảo tồn.