Em Là Sinh Mệnh Của Anh

Em Là Sinh Mệnh Của Anh: Chương 1

Cô từng nghĩ rằng giá như cô có thể trả thù thì có chết cũng vẫn an lòng cho đến khi cô gặp anh. Hoá ra cái việc trả thù của cô lại trở nên đốn mạt, hèn hạ đến vậy. Mười ba tuổi mẹ cô chết trước mặt cô chính anh đã cứu cô, vậy mà mười năm sau người cô cầm dao định giết vẫn là anh.

Truyện này do Phạm Vũ AnhThư cho phép tv79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của tv79.xyz



 

 

- Nhiên chạy nhanh đi con, nhanh lên!

 

 

Trên con đường mòn ven cánh rừng, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi vừa khóc vừa nói với đứa bé bên cạnh mình, bàn chân chị ta nhuốm đầy bùn bẩn, gai đâm rách toạc cả gấu quần. Bầu trời đêm lạnh buốt, trên trời không có nổi mộngôi sao chỉ có những ánh đèn le lói phía bên kia con đường. Có tiếng bước chân dồn dập phía sau, người phụ nữ không còn giữ được bình tĩnh kéo đứa bé chạy thẳng vào cánh rừng nhưng dù có chạy thế nào chị ta cũng biết mình sẽ không thắng nổi mấy gã đàn ông liền kéo con bé vào mộtảng đá. Gió thốc từng cơn vào mặt, mấy giọnước mắchưa kịp khô đã tiếp tục lăn xuống trên gò má trắng hồng. Chị ta nhắm nghiền mắquỳ xuống cạnh đứa bé rồi nói:

 

 

- Nhiên, con chạy sâu vào trong rừng, cứ thẳng đường này chạy sẽ thấy mộngôi nhà. Ở đó có hai người chờ con sẽ đưa con đến nơi an toàn, chạy nhanh lên!

 

 

Đứa bé mặc bộ váy trắng, chân đi đôi giày búp bê, khuôn mặtựa như mộcô công chúa thúthíkhóc giọng như lạc đi:

 

 

- Mẹ, con không muốn xa mẹ, mẹ đi cùng con đi mẹ. Còn ba nữa, mẹ bảo ba sẽ đón mẹ con mình mà.

 

 

Người phụ nữ không kìm được bậkhóc nức nở:

 

 

- Ba con....ba con bị....ba con không còn nữa rồi…

 

 

Chị ta cố giữ chúbình tĩnh cuối cùng, đẩy đứa bé rồi nói tiếp:

 

 

- Nhanh đi, con phải sống, con phải sống để trả thù cho ba mẹ. Chạy thẳng vào con đường này, nghe lời mẹ đi con. Con hãy nhớ những kẻ đã hại ba và mẹ, mẹ cầu xin con hãy nghe lời mẹ đi, con phải tiếp tục sống cho bằng được.

 

 

Đứa bé níu tay người phụ nữ, những giọnước mắmặn cháchảy xuống, “Ba con không còn nữa rồi” đủ khiến một đứa bé mười ba tuổi hiểu thế nào là đau đớn tộcùng.

 

 

- Tại sao vậy mẹ? Tại sao lại hại chúng ta vậy mẹ? Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta còn sống hạnh phúc sao mẹ? Tại sao họ lại làm vậy với chúng ta?

 

 

Chị ta kéo tay đứa bé khỏi tay mình, đưa cho nó mộcặp da rồi nói:

 

 

- Không còn thời gian nữa đâu Nhiên, con chạy đi, nhanh lên, có người sẽ giúp con. Nhanh lên Nhiên, chạy đi. Mẹ cầu xin con đấy, vì ba vì mẹ chạy đi con. Mẹ biếcon gái của mẹ mạnh mẽ lắm mà. Chạy đi con!

 

 

Nói rồi chị ta đẩy đứa bé rồi chạy thẳng về phía những ánh đèn đang tới gần, đứa bé không dám nhìn lại, ôm chiếc cặp da chạy thẳng về phía trước. Nó cứ cắm đầu chạy mải miết, ánh đèn pin cũng khuấdần phía xa.

"Đoàng, đoàng.." Tiếng súng nổ từ xa khiến nó giậmình ngoảnh lại chỉ kịp nhìn thấy từ nơi ánh sáng hắlại, bóng dáng quen thuộc mờ nhạgục xuống, có tiếng hélớn dù ở khoảng cách xa vẫn đủ nó nghe được loáng thoáng:

 

 

- Còn đứa bé, phải bắbằng được nó!

 

 

Nó nhìn về phía sau, đau đớn nấc lên. Bàn chân nhỏ bé muốn quay lại ôm chặngười mẹ đáng thương vừa nằm xuống nhưng nó hiểu rằng giây phúnày quay lại là tự đâm đầu vào chỗ chếchỉ còn biếchạy về phía trước. Ở ngay phía sau có tiếng héyếu ớtrong tuyệvọng:

 

 

- Chạy đi Nhiên, nhấđịnh phải trả thù cho ba mẹ.

 

 

Đứa bé bấu chặhai tay vào nhau, xoay người chạy rấnhanh, không còn tiếng dồn dập phía sau nhưng nó biếnhững kẻ áo đen vẫn đang lùng sục tìm nó, những giọnước mắvẫn mặn đắng trên gương mặxinh xắn. Nó không còn nghĩ được gì chỉ cắm đầu chạy, mắđã nhoà đi, trong lòng vẫn đang không ngừng gọi tên người mẹ đáng thương. Độnhiên có ánh đèn chiếu rọi thẳng vào mặt, nó sợ hãi giậmình, tim đập thình thịch, tiếng thở phára rấmạnh, nó không còn giữ được bình tĩnh liền hélên:

 

 

- Cúđi!

 

 

Ánh đèn pin hơi khựng lại, bấchợtiến lại gần hơn bịmiệng nó rồi kéo ra một góc. Có lẽ chính bản thân nó cũng cho rằng cái sự sống mỏng manh này chẳng còn giữ được trong chốc lát, liền ra sức cắn chặvào bàn tay đang giữ miệng mình. Chẳng biếnó đã dùng sức lực thế nào chỉ biếđến khi có mùi tanh ngập trong miệng nó mới buông ra, có thứ gì đó ướáđang chảy trên khoé môi. Là máu! Từng giọmáu chảy xuống ướcả chiếc váy trắng qua ánh đèn pin trở nên kinh hãi đến đáng sợ, nó chưa kịp định thần lại tiếp tục bị lôi đi.

 

 

- Lên xe đi, nhanh lên không bọn chúng sắp đến rồi.

 

 

Giọng nói ồm ồm phía sau mà từ ban nãy vẫn im lặng khiến nó giậmình, lúc này nó mới để ý kỹ người vừa bị nó cắn là mộchàng trai khoảng mười tám hai mươi tuổi, dưới ánh đèn mờ nhạchỉ thấy đôi mắcậu ta rấsáng. Đứa bé thở hồng hộc, vẫn chưa hếbàng hoàng hỏi lại:

 

 

- Anh là ai? Không phải do bọn kia sai đến sao?

 

 

- Không, anh đến để giúp em, mau trèo lên xe anh đưa em đi. Bọn đó sắp đến rồi, nhanh lên!

 

 

Nó nhìn lên, chiếc xe dream cũ kỹ đang được chàng trai dựng, trên tay vẫn còn vếthương vừa bị cắn máu đang rỉ ra, không còn nghĩ được gì nó liền vội vã trèo lên phía sau xe máy, lúc này đây là sự lựa chọn duy nhất. Chiếc xe nổ máy giòn tan, đứa bé mộtay ôm chặchiếc cặp da, mộtay bám chặvào cậu thanh niên lạ lẫm phó mặc số phận cho ông trời. Phía sau không gian yên tĩnh đến lạ thường, chiếc xe cứ thế tiến về phía trước. "Rầm" một tiếng động lớn phára, chiếc xe máy vừa lao thẳng vào mộtảng đá không giữ được thăng bằng đổ xuống nền đất, đứa con gái vẫn ôm chiếc cặp, chưa kịp định thần điều gì đang xảy ra chỉ thấy cánh tay đau nhức, nó mở to đôi mắt nhìn, chiếc đèn pin văng ra xa, phía dưới thân nó ấm áp lạ kỳ. Mộcánh tay to lớn đang ôm chặphía bụng nó, cánh tay còn lại che phía trên đầu. Lúc này nó mới pháhiện ra chàng trai vừa nãy lại thêm một lần nữa cứu nó, bấchợnó thấy một dòng đỏ chảy từ rấnhiều ở chỗ bàn tay vừa bị cắn, ngay tại vếcắn một hòn đá cắm thẳng vào sâu hoắm, vếmáu cũ chưa khô vếmáu mới lại chảy. Trời đã bắđầu tờ mờ sáng, nó giương mắt nhìn bàn tay cậu ta hốhoảng không biếphải làm gì lúc này cúi gằm xuống hỏi mộcâu thậvô nghĩa:

 

 

- Anh có sao không?

 

 

- Em có băng gạc không?

 

 

Nó ngước đôi mắto tròn, vẫn ướlong lanh lắc đầu. Cậu ta thở dài nhìn đứa con gái trước mặhỏi lại mộcâu không liên quan:

 

 

- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

 

 

- Em…em…mười ba tuổi.

 

 

Cậu ta ôm chặbàn tay rồi nói:

 

 

- Em cứ đi thẳng về phía trước một đoạn nữa là ra khỏi cánh rừng, chắc bọn đó tạm thời chưa đuổi theo em được nữa vì đường này rấkhó tìm. Em đi trước đi!

 

 

Đứa bé cậu thanh niên trẻ, bấchợoà lên khóc, lúc này khi bình tĩnh lại nó mới thấy nỗi đau đớn đang gào xé tâm can mình. Cậu ta nhìn nó bối rối hỏi:

 

 

- Em không sao chứ?

 

 

- Em…em không còn ai bên cạnh mình nữa rồi. Tấcả đều bỏ em đi…ba em, mẹ em không còn ai nữa…

 

 

Cậu ta nhìn đứa bé trước mặt, chiếc váy trắng đã nhuốm đầy bùn bẩn, khuôn mặlấm lem mấy sợi tóc lơ thơ dính lên cả bờ môi nhỏ bé lòng chợdấy lên nỗi xóxa vô hạn. Phải rồi một đứa trẻ mới mười mấy tuổi vài ngày trước còn đang hạnh phúc bấchợphải chứng kiến cảnh cả nhà bị truy sát, mẹ bị bắn ngay trước mặthì làm sao có thể bình tĩnh được? Độnhiên đứa bé dừng lại, nó lấy miếng băng đô trên đầu rồi nói:

 

 

- Anh đưa tay đây.

 

 

Nói rồi đứa bé gái kéo tay cậu thanh niên đặtấm băng đô lên tay cậu ta cuộn mấy vòng rồi buộc lại, vếthương trên bàn tay đã được băng bó xong, nó liền đứng dậy quệnước mắôm chiếc cặp rồi hỏi:

 

 

- Bây giờ anh đi đâu?

 

 

Cậu ta không trả lời mà hỏi lại:

 

 

- Em định đi đâu?

 

 

Đứa bé chỉ tay về một góc rồi nói:

 

 

- Mẹ em bảo em đến ngôi nhà kia, sẽ có người đón em, anh đi cùng em chứ?

 

 

- Anh không đi được, nhưng đến đây là khá an toàn rồi. Em đi về đó đi, mau lên đi!

 

 

Đứa bé cắn chặmôi, cúi gằm mặhỏi lại:

 

 

- Anh là ai? Tại sao anh lại giúp em vậy?

 

 

Cậu ta đưa bàn tay còn lại vuốmấy sợi tóc trên mặnó rồi nói:

- Anh chỉ là người qua đường, thấy em gặp chuyện thì giúp thôi, em đi mau đi, không lại không kịp. Nhanh lên, bay giờ chỉ tạm an toàn thôi bọn nó có thể đến bất cứ lúc nào.

 

 

- Nhưng sao anh lại giúp em bấchấp cả nguy hiểm? Bọn chúng cũng có thể giếanh mà!

 

 

- Không sao đâu, chúng không dám giếanh đâu. Em đừng hỏi nhiều nữa, mau đi đi, tìm người em cần có thể giúp em đi, anh chỉ giúp em được thế này thôi.

 

 

Đứa bé nhìn cậu ta, xoay người bước đi từng giọnước mắđau đớn bắđầu lăn xuống. Có lẽ khi càng bình tĩnh lại, nỗi đau bị giếcả nhà lại càng lớn hơn trong lòng:

 

 

- Em hãy mạnh mẽ lên nhé, cô gái!

 

 

Tiếng nói phía sau của cậu làm nó sững lại, nó ngoảnh mặlại, đôi mắđỏ hoe mím chặmôi gậđầu:

 

 

- Cảm ơn anh, nhấđịnh anh sẽ gặp mọi điều tốlành nhất, em cảm ơn anh rấnhiều!

 

 

Chàng trai ngập ngừng một lúc rồi hỏi tiếp:

 

 

- Em có thể cho anh biếtên em không?

 

 

Nó lấy tay quệmấy giọnước mắrồi trả lời:

 

 

- Em là Nhiên, Lưu Diệp An Nhiên!

 

 

Nói rồi nó xoay người lại chạy về phía trước, không kịp nghe câu nói phía sau:

 

 

- Còn anh tên là Văn, Nguyễn Đình Văn!

 

 

***

 

 

Hà Nội, cuối tháng 4 năm 2016!

 

 

Trời Hà Nội mới vào dịp đầu hè mà oi bức đến ngộngạt. Tám giờ sáng, trời đã nắng lên đỉnh đầu, Nhiên cầm tập hồ sơ ngán ngẩm đến tộcùng. Mấy người ngồi xung quanh đang đọc tài liệu chuẩn bị phỏng vấn còn cô lấy búvẽ vẽ lên tờ giấy trước mặt. Nhiên nhìn cô bé mặc chiếc áo trắng bên cạnh mình, có lẽ cô bé này íhơn cô một hai tuổi, vẻ mặnon nớnhưng đầy háo hức. Hơn mộnăm trước cô cũng từng có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão như những người này nhưng đến giờ có lẽ đã quá rã rời mệt mỏi. Không biếcô đã chụp bao nhiêu cái ảnh, làm bao nhiêu hồ sơ, đến bao nhiêu công ty để phỏng vấn nhưng cuối cùng nếu không phải người ta không nhận thì cũng là chưa kịp thử việc xong cũng đã bị đè ép đến mức bỏ việc. Đến giờ phúnày chẳng còn chúhứng thú nào với những lần xin việc thế này. Cô thở dài, nếu không phải Quân giục cô đi phỏng vấn ở đây có lẽ cô cũng không thèm đi dẫu biếrằng công ty này là mục tiêu mà bản thân cô đặra từ năm ấy. Nhiên chán nản vào nhà vệ sinh, chỉnh lại chúquần áo rồi tô son, nhìn bản thân trong gương bấchợbậcười.

 

 

- Này, nghe nói hôm nay Giám đốc đích thân phỏng vấn đấy, anh ta mà phỏng vấn thì…

 

 

Nhiên nhìn ra ngoài, hai người phụ nữ trạc tuổi cô đang nói chuyện. Người phụ nữ mặc váy đỏ ôm trọn thân hình thanh mảnh tô son bình thản đáp lại:

 

 

- Thì sao? Đàn ông suy cho cùng cũng là đàn ông, gặp người phụ nữ xinh đẹp thì cũng mềm lòng, huống hồ chúng ta có kinh nghiệm kiểu gì chẳng được vào.

 

 

Người phụ nữ còn lại mặc bộ đồ công sở, chiếc váy ngắn khoe trọn đôi chân nõn nà lắc đầu đáp:

 

 

- Thế thì cậu nhầm rồi, tôi được biếgiám đốc này cực kỳ khó tính chưa bao giờ vì đối phương là phụ nữ kể cả có đẹp thế nào mà thiên vị đâu. Anh ta rất lạnh lùng và thậm chí trong công việc còn có thể gọi là tàn nhẫn thế nên đến nay đã gần ba mươi tuổi còn chưa có vợ.

 

 

- Sao cậu biết?

 

 

- Tôi có bạn làm ở công ty này, cậu ta thường than vãn với tôi mức lương ở đây rấhấp dẫn nhưng công việc rấáp lực vì giám đốc khó tính. Nhưng thậsự tôi rấmuốn làm ở môi trường này nên mới rủ cậu đi phỏng vấn vì tôi được biếlàm ở đây chỉ cần có năng lực thì đảm bảo sẽ không bị bạc đãi, ở đây rấcông bằng không có chuyện cậu là cháu ông này, con ông kia mà sẽ được nhận đâu.

 

 

Điện thoại của Nhiên bấchợrung lên tắngang cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ. Nhiên không dám ngẩng cao mặcúi xuống ấn núnghe, là Quân. Cô thở dài bắmáy:

 

 

- Alo em đây.

 

 

Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi:

 

 

- Em sắp phỏng vấn chưa? Mấy giờ em về anh chờ cơm?

 

 

- Sắp đến lượem rồi, chắc em về sớm thôi.

 

 

- Vậy anh chờ cơm em nhé. Cố lên nhé, anh tin em sẽ làm được, anh yêu em!

 

 

Nhiên không dám thở dài, đoạn hội thoại cô vừa nghe lại càng khiến tâm trạng cô tệ hơn bao giờ nhưng lại không dám nói ra vì sợ Quân thấvọng. Anh đã cùng cô tìm việc suốhơn mộnăm nay nhưng cuối cùng cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Cô tắmáy ra ngoài phòng chờ ngồi.

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 784

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 65/??

Vô Tâm Vô Tâm

TXT 67/67 375 Theo dõi 0
Tuấn Anh Đình Duy truyenngontinh Karen Yuzuriha Đang cập nhật Suzu Honjo Đình Soạn phim79 Tú Quỳnh Cô Úc giải trí Nguyễn Thành link tối cổ radiotruyen Anh Sa Đình Soạn Thu Huệ Min Do-yoon Kim Thanh vtvgo tv giải trí tổng hợp Yu Shinoda Nguyễn Huy Trần Vân Thanh Mai Kana Momonogi Momo Sakura Đình Huy Yui Hatano vlxx nghe gì Mayuki Ito Quàng A Tũn xem gì Tâm An Minami Aizawa Hồng Nhung iptv m3u8 Yua Mikami Nguyễn Hoa Hà Thu Viết Linh Ai Sayama vl79 Bảo Linh audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com