
Mình Yêu Từ Bao Giờ
AUX 5/5
3641 Theo dõi 0
Mộ Bà Già Điên
AUX 01:13:07
7152 Theo dõi 0
Doraemon: Nobita và Đảo Giấu Vàng
108
17528 Theo dõi 27
Người Đẹp Trong Tay
TXT 96/96
811 Theo dõi 0Định Mệnh Đỏ: Chương 1
Tống Ân là phóng viên chuyên mục Người nổi tiếng của toà soạn F. Tất cả những tin cô săn được đều giữ top 1 lượt tìm kiếm.
Còn hắn lại là một người đàn ông bí ẩn và nhiều danh phận.
Trong một lần săn tin, cô tình cờ quay được đoạn video ngắn về một tổ chức nào đó và trong đêm ấy, cũng là lần đầu tiên cô gặp hắn.
Cứ nghĩ rằng "vận xui" sẽ dừng lại, vậy mà số mệnh sắp đặt khiến cô cuốn vào cuộc chơi không lối thoát của hắn.
Cũng vì vận mệnh chết tiệt đó mà cô năm lần bảy lượt suýt mất mạng. Còn hắn thì hết lần này đến lần khác bị truy đuổi.
Nhưng hắn đâu phải là người đàn ông dễ gục ngã. Ngay cả Thượng Đế cũng không thể phán đoán được hắn đang có ý định gì tiếp theo.
—-
P.s: Cảm ơn bạn đã quan tâm đến "Định Mệnh Đỏ" của Chang Miêu! Đừng quên ủng hộ mình bằng cách bấm Theo dõi, thả Like và tương tác với mình để mình có động lực lên truyện thật đều đặn nha! Ủng hộ của các bạn chính là niềm vui mỗi ngày của mình đó!
Chúc bạn đọc truyện thật vui vẻ!
Truyện này do Changg Miêuu cho phép phim79.com đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.com
Đêm.
12 giờ 36 phút tại quán bar The King.
Bên trong này tiếng nhạc xập xình được mở to hết cỡ, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy liên tục, phản chiếu hình ảnh những vị khách đang điên cuồng nhảy múa, lẫn với tiếng hò hét, gào rú trên nền âm nhạc, tạo thành một thứ âm thanh rất khó nghe.
Cứ tưởng chừng như đây là thiên đường, nhưng thực chất lại là địa ngục trần gian.
Tống Ân chau mày, cố gắng kìm nén sự khó chịu đang dâng trào trong lồng ngực rồi khéo léo luồn lách qua đám đông.
Đứng trước cầu thang, Tống Ân chỉnh lại trang phục, thở mạnh một hơi rồi bước từng bước mạnh mẽ đi lên tầng 2.
Ở trên này, không gian tối đen như mực, hoàn toàn yên tĩnh, quả thật khác hẳn so với tầng dưới và nơi này được chia thành rất nhiều gian phòng khác nhau. Phía dưới sàn nhà phát ra thứ ánh sáng mờ mờ để nhận biết được lối đi. Thi thoảng lại có vài nhân viên phục vụ đi qua nhưng họ hoàn toàn không để ý đến Tống Ân vì cô cũng mặc trang phục giống họ.
Trong lúc Tống Ân đang mải mê tìm kiếm phương hướng thì cô giật mình vì bàn tay của ai đó đang chạm lên vai mình.
Cô nuốt nước bọt, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, từ từ quay người lại.
“Còn không mau làm việc đi? Cô đứng ngây ra đó làm gì?”, Một cô nàng mặc trang phục giống cô, hai tay chống eo, giọng điệu khó chịu lên tiếng.
Tống Ân thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra cô nàng cũng là nhân viên quán bar liền mỉm cười, “Tôi làm ngay đây, làm ngay đây!”
Cô nàng đưa cho Tống Ân chiếc xe đẩy chứa đồ ăn và hai chai rượu mạnh, nghiêm nghị nói:
“Đây là đồ của phòng 202, cô đem vào đi, khách đang đợi.”
Tống Ân gật gật rồi nhận lấy chiếc xe đẩy, giọng nói hết sức chiều chuộng:
“Được, cô cứ để tôi!”
Mặc dù không gian ở đây rất tối nhưng Tống Ân vẫn cảm nhận được ánh mắt cô nàng đang lườm nguýt mình, sau đó, quay lưng rời đi.
Tống Ân trở lại nhiệm vụ, cô siết nhẹ tay cầm của chiếc xe rồi đẩy xe men theo ánh sáng dưới sàn nhà. Cô lặng lẽ đi lướt qua phòng 202 và đến thẳng căn phòng 206 ở cuối dãy.
Lúc này, cô chạm mặt hai tên vệ sĩ mặc vest đen, dáng người to lớn đang đứng chặn ở cửa phòng. Tống Ân liền mỉm cười một cái, tỏ vẻ thân thiện.
Hai tên vệ sĩ thấy nhân viên phục vụ, đương nhiên là không ngần ngại mà mở cửa ngay cho cô.
Tống Ân khẽ cúi đầu như một lời cảm ơn hai tên vệ sĩ đó rồi đẩy xe vào trong. Khi cánh cửa phía sau cô đóng lại, Tống Ân hoàn toàn chết lặng trước cảnh tượng lúc này. Cô đứng im tại chỗ, một tay run run đưa lên sờ sờ chiếc bút máy trước ngực mình rồi ấn nút ghi hình.
Cô biết Trần Lâm là nghệ sĩ nổi tiếng vì anh ta sinh ra đã được ban tặng một giọng hát đi vào lòng người và có lượng fan đông đảo. Cô cũng biết anh ta là kẻ chơi bời khét tiếng, có nghi án dùng ma tuý nhưng điều này vẫn chưa được làm rõ. Cô cũng chỉ loáng thoáng săn được thông tin anh ta đến The King tối nay, vì muốn tìm chứng thực nguồn tin nên cô đã tới đây. Không ngờ rằng, anh ta còn đồi bại đến mức chơi cả đồ khoả thân như thế này.
Dưới ánh đèn nhập nhòe, mờ mờ ảo ảo, Tống Ân vẫn nhận ra rất rõ khuôn mặt của Trần Lâm. Anh ta đang mặc một chiếc áo choàng đen, để lộ ra cơ thể trần, phía dưới có mặc chiếc quần đùi ngắn, bên cạnh là hai mỹ nữ lõa lồ thân thể đang áp sát ngọn núi đôi ửng hồng vào cơ thể anh ta.
Những người bạn của Trần Lâm, cô cũng không biết là ai, nhưng mấy kẻ này cũng chẳng hề ý tứ mà chỉ chìm đắm trong dục vọng với mấy cô ả thân thể trắng muốt. Kẻ thì nằm vật ra đất, kẻ thì đang hít hít thứ gì đó trên mặt bàn rồi ngã ngửa ra sau.
Tống Ân nhăn mặt, cô cảm thấy buồn nôn trước cảnh tượng này. Những người nổi tiếng cô săn đuổi trước đó cũng chưa một ai bại hoại như những kẻ đây.
Trần Lâm! Anh bị tôi nắm thóp rồi!
Hôm nay, cô nhất định sẽ tận tay vạch mặt đám người này.
Khóe miệng Tống Ân nhếch lên, ẩn hiện một nụ cười quái gở.
Cô chậm rãi đẩy xe đồ ăn đi tới, lúc này, Tống Ân nhìn thấy một cô gái rất quen mắt đang nằm vật dưới đất và quay mặt về phía cô. Trông cô ta không hề có chút sức lực, mái tóc bù xù, đôi chân gầy rộc không đi giày dép, bên cạnh là vài chiếc giấy màu bạc lộn xộn vứt xung quanh và có thứ gì đó màu trắng vương vãi ra sàn. Dáng vẻ này có vẻ là do cô ta đang phê thuốc?
Đột nhiên, Tống Ân khựng lại vài giây. Khuôn mặt này… Sao lại giống như ca sĩ Khả Ái mới nổi gần đây?
Tống Ân khẽ nhíu mày, chăm chăm nhìn cô ta.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Tống Ân bình tĩnh tiến lại gần, cô cố tình đi thật chậm để chiếc bút máy trước ngực mình ghi hình toàn bộ cảnh tượng lúc này.
Tống Ân thầm nghĩ, hôm nay quả là Chúa phù hộ cho cô nên mới hào phóng tặng cho cô món quà vô giá như thế này. Sau đêm nay, chắc chắn cô sẽ được thăng chức! Tống Ân hôm nay sẽ khác với Tống Ân ngày mai! Chỉ nghĩ có vậy, trong lòng cô sung sướng lạ thường, trào dâng một cảm giác phấn khích mãnh liệt, giống như những khóm cỏ dại mạnh mẽ vươn lên xanh ngắt giữa vùng đất xa mạc.
Trong lúc cô đang chăm chú ghi hình, đột nhiên, Trần Lâm từ đâu lao đến, thô bạo siết chặt lấy cổ tay cô và kéo giật lên. Tống Ân bị hành động này làm cho giật mình, hoảng hốt nhìn anh ta.
Cô bị lộ rồi ư?
Trần Lâm đứng im một chỗ nhìn cô với ánh mắt mơ màng, cơ thể cũng chao đảo vì đứng không vững, nhưng càng như vậy, anh ta lại càng siết chặt tay cô hơn.
Tống Ân cảm thấy đau đớn, cô nhăn mặt lại, cố gắng thoát khỏi anh ta nhưng lại không thể.
Trần Lâm không nói gì, chỉ lạnh lùng kéo cô về phía bàn tiệc, thô lỗ đẩy cô ngã xuống ghế sô pha.
Hai cô gái ngồi cạnh anh ta lúc nãy cũng nhanh chóng đứng lên, chuyển sang chỗ khác ngồi.
Chết tiệt! Tên điên này muốn làm trò gì vậy?
Tống Ân định đứng lên thì bị Trần Lâm ghì chặt lấy vai, ấn mạnh xuống, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt cô.
Tống Ân không chịu được, vừa dãy dụa vừa quát lớn:
“Anh định làm gì? Mau buông ra!”
Nhưng có lẽ vì tiếng nhạc trong phòng quá lớn nên anh ta không nghe thấy cô nói hoặc anh ta nghe thấy nhưng chẳng có ý định muốn trả lời, chỉ trưng ra bộ mặt phê thuốc với đôi mắt lờ đờ nhìn cô.
Khi khuôn mặt anh ta tiến sát đến gần, Tống Ân nghĩ mình không xong rồi! Cô đang định co chân lên đạp vào hạ bộ của anh ta để thoát thân thì bất ngờ cửa phòng mở toang ra.
Trần Lâm liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía đó với vẻ mặt mơ mơ màng màng.
Trong một tích tắc, Tống Ân thấy anh ta ngã nhào ra đất, đồ trên bàn cũng vì tác động đó mà vang lên tiếng đổ vỡ.
Tống Ân giật thót tim, nhưng nhanh chóng chấn tĩnh lại và nhân cơ hội này, cô lồm cồm bò dậy, trong lòng thầm nghĩ rằng chiếc bút ghi hình của cô đảm bảo đã bắt trọn từng góc mặt của Trần Lâm, giờ thì đến lúc chuồn khỏi đây thôi!
Đúng lúc Tống Ân gần ra đến cửa thì cô thấy một đám người nào đó lao vào như bão táp, chúng đạp đổ mọi thứ và túm lấy bất kể kẻ nào có ý định trốn thoát khỏi đây.
Một kẻ nào đó gào lên:
“Không cho đứa nào thoát.”
Những vị khách trong căn phòng này có lẽ vì quá sợ hãi nên la hét không ngừng, lẫn với tiếng nhạc xập xình nên chẳng ai ngoài kia biết được trong này đang có bạo loạn.
Mấy tên đàn ông trong căn phòng này bị đám người đó đánh đập tơi tả, còn đám con gái đang khoả thân kia vừa run sợ vừa khóc lóc và bị dồn vào một góc. Khả Ái vẫn chưa tỉnh khỏi cơn phê thuốc, cũng bị đám người đó lôi vào góc phòng, Tống Ân cũng không ngoại lệ.
Chết tiệt! Tự dưng lại có đánh nhau là sao?
Tên Trần Lâm này vay nặng lãi à?
Đúng lúc này, Tống Ân nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông mặc sơ mi trắng, hắn ta bước vào, đám người hung hăng lúc nãy vô cùng ngoan ngoãn đứng dẹp sang hai bên cho hắn đi.
Đột nhiên, tiếng nhạc trong phòng tắt phụt, không gian trở nên im ắng lạ thường và không một ai dám la hét, chỉ có tiếng lộp cộp phát ra từ bước chân của người đàn ông kia.
Tống Ân thấy hắn ta đi về phía Trần Lâm. Vì đứng không xa nên cô có thể thấy tên nghệ sĩ kia mặt mày thâm tím, máu chảy khắp mặt, vừa nhìn thấy người đàn ông áo trắng đi đó đến, anh ta liền quỳ rạp xuống đất, chắp hai tay vái lạy, giọng run rẩy:
“Xin tha mạng… Làm ơn… Xin tha mạng….”
Tống Ân ngây người vài giây.
Dù không rõ nội tình này là như thế nào nhưng cô biết chắc đây sẽ là một tin giật gân! Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu cô khiến cơ mặt cô khó có thể kiểm soát mà không ngừng nhếch môi, ẩn hiện một ý cười còn ánh mắt lại sáng rừng rực, hoàn toàn quên mất rằng bản thân đang ở trong tình huống như thế nào.
Nghĩ rồi, Tống Ân hơi quay người về phía đó, hy vọng rằng mình có thể quay được một cảnh đắt giá.
Người đàn ông áo trắng kia quay lưng về phía cô, hắn ta nhẹ nhàng ngồi lên chiếc bàn kính, phong thái ung dung, giọng nói lạnh lùng khiến cô bất giác cảm thấy sởn da gà:
“Trần Lâm, tại sao không nghe điện thoại?”
“Tôi… tôi xin lỗi! Là tôi… không để ý.”
“Không để ý?”, Hắn hắng giọng.
Trần Lâm gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tống Ân nhìn thấy tên áo trắng kia túm lấy tóc Trần Lâm, thô bạo kéo giật ra đằng sau, khiến anh ta kêu lên oai oái.
Giọng người đó lạnh lùng: “Lẽ ra, cậu nên để ý hơn. Đừng bắt tôi phải đến tận nơi như thế này chứ?”
Trần Lâm run bần bật, gào khóc xin tha.
“Tôi… tôi xin lỗi… Lần sau tôi sẽ…”
“Lần sau?” Hắn ta dừng lại vài giây rồi lại nói tiếp: “Sẽ không có lần sau. Hôm nay, nhất định phải trả tiền.”
“Tôi… tôi không có… Thật đấy! Anh cho tôi thêm một tháng nữa, tôi đi diễn… rồi sẽ trả cho anh.”
“Một tháng? Cậu đùa tôi à? Nếu hôm nay không trả thì dùng lưỡi để trả.”
Tống Ân tròn mắt nhìn về phía đó.
Tên này điên rồi sao? Nếu làm như vậy, khác nào lấy đi sự nghiệp ca hát của anh ta?
Tống Ân nghe thấy tiếng gào khóc của Trần Lâm. Nào ai nghĩ được rằng, một ca sĩ cao cao tại thượng, danh tiếng ngời ngời lại phải van xin một kẻ như thế này?
Tống Ân cố gắng len ra khỏi đám mỹ nữ khỏa thân, cô rón rén tìm một chỗ nào đó thích hợp để ghi hình rõ hơn.
Đúng lúc này, cô bị một bàn tay to lớn kéo giật lại.
“Cô làm gì đó?” Tên đó quát lớn.
Tống Ân cười ngây ngô, “Xin lỗi, tôi nhầm đường.”
“Nhầm đường?” Tên đó chau mày, ánh mắt dò xét nhìn cô.
Lúc này, tên áo trắng đó quay đầu lại nhìn.
Bất ngờ, cô chạm phải ánh mắt của hắn ta. Ở phía này, cô nhìn thấy rõ khuôn mặt lạnh như băng của hắn.
Tống Ân im thin thít, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, có phải cô sắp bị cắt lưỡi giống tên Trần Lâm đó không?
Trần Lâm lúc này run rẩy, sợ sệt ló đầu ra nhìn, hắn thấy cô liền ngạc nhiên.
“Phóng viên… Tống?”
Chết tiệt!
Thân phận của cô bị bại lộ rồi!
Ngay lúc này, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Tống Ân nhanh nhẹn quay người lại, giơ chân cao, đá thẳng tới nơi hạ bộ của tên đang túm lấy cô.
Tên đó đau đớn liền thả cô ra, hai tay vừa ôm lấy thân dưới vừa lên giọng quát lớn:
“Mau bắt lấy cô ta!”
Tống Ân nhanh chóng mở cửa, chạy một mạch ra ngoài.
Cô lao xuống tầng dưới, xuyên qua đám đông hỗn loạn, chạy nhanh ra ngoài.
Phía sau cô lúc này là đám người áo đen đang đuổi theo. Tống Ân lấy hết sức mình, cắm đầu bỏ chạy.
Hôm nay, cô nhất định không thể bị tóm!
Thăng chức còn đang đợi cô phía trước!
Trong lúc cô đang chạy với tốc độ hỏa tốc như rượt đuổi người nổi tiếng để săn tin thì bất ngờ bị một ai đó kéo lại. Tên đó nhanh chóng ghì lấy cổ Tống Ân khiến cô không thể la hét mà chỉ có thể giãy dụa. Nhưng kẻ đó sức quá lớn, cô có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi, ngược lại, cô càng phản kháng thì kẻ đó lại càng siết chặt lấy cô.
“Ư...ư…”
Lúc Tống Ân cảm thấy không thể thở được nữa thì bàn tay to lớn kia đã bịt chặt lấy miệng cô bằng một tấm vải.
Sau đó, Tống Ân cảm thấy hoa mắt, cơ thể tê liệt, không còn sức để chống trả, đầu óc cũng dần trở nên mê muội và chìm vào cơn mê, không còn nhận thức được điều gì nữa.