Cô Bé! Em Là Của Tôi

Cô Bé! Em Là Của Tôi: Chương 1

Tác Giả: Dĩ Thính Đắc Tâm (Lucky Clover)

Thể loại: Lãng mạn, Ngọt, Ngược nhẹ

Một cô bé chỉ có tình yêu thương của mẹ thiếu vắng tình cha, cuộc sống lủi thủi chỉ có hai mẹ con, bị họ hàng hắt hủi vì không chồng. Bách Thảo vẫn luôn đường đường chính chính mà sống, dám tát người nào nói động chạm đến mẹ và đánh thừa sống thiếu chết kẻ nào dám động tay động chân tới mẹ cô.

Vào một ngày đẹp trời cô đã ngồi ở ghế đá công viên rất lâu, bỗng dưng có một người đàn ông đã đã lén vẽ cô. Năm 17 tuổi cô nghe được tin mình bị mẹ bán nhưng sự thật có phải là mẹ đã bán cô không?

Khi lên 18 tuổi cái độ tuổi xuân nở của người con gái người đó đã cướp đi thứ trong trắng mà 18 năm cô gìn giữ. Tưởng rằng anh là họa sĩ nhưng ai ngờ rằng người đàn ông ấy lại có một lai lịch rắc rối tới vậy, anh là người nắm giữ hai giới trắng đen, nhưng… lại là một tên biến thái, háo sắc, mặt dày. Anh đã đợi chờ cô lớn để rồi cô là của anh mãi mãi!

Truyện này do Dĩ Thính Đắc Tâm cho phép phim79.com đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của phim79.com



Chương 1: Tôi Là Bách Thảo

Nay là một ngày đẹp trời, một con sâu lười như tôi có thể dậy ăn sáng vào ngày nghỉ thì thật là một kỳ tích. Chỉ vừa mới đi được chục bước thì bên tai vọng lại tiếng nói không to cũng chẳng nhỏ "Đứa con hoang kìa!"

Con nhỏ môi cong bên cạnh cũng lườm nguýt, khinh khỉnh nhìn tôi "Mới sáng ra đã gặp!"

Mấy con nhỏ này cũng bằng tuổi tôi, cũng cùng trường và rất không may là lại cùng lớp. Đặc biệt hơn là lại cùng khu phố.

Tôi coi như điếc liền đi bộ qua bọn chúng. Người ta thường nói tôi không cha, đồ con hoang. Nhưng đâu ai sinh ra đã tự chọn được số phận cho mình, tôi cũng là con người, cũng muốn được có cha có mẹ đầy đủ, gia đình hạnh phúc.

Lúc tôi được sinh ra, người cha trên danh nghĩa của tôi đã không thương tiếc máu mủ mình mà bỏ mẹ con tôi về với gia đình ông ấy. Bao nhiêu năm qua mẹ tôi vẫn chịu đựng, không tranh dành hay đòi hỏi quyền lợi gì với họ.

Từ hồi đi học tiểu học cho đến hiện tại tôi đã học lớp 12 rồi, đã là cuối cấp rồi. Suốt 12 năm học qua tôi đã luôn phải chịu đựng khi nghe những lời bàn tán, xì xào của họ về tôi.Tôi đã lớn rồi. Đã 17 tuổi rồi, tôi sẽ bảo vệ mẹ tôi, bất kể người nào cũng không được động tới.

Khi ăn sáng xong tôi đi dạo cho nhẹ cái bụng nên trong đầu liền nghĩa tới đi bộ ra công viên. Nơi này cũng cách nhà tôi không xa, chắc chỉ tầm gần một cây số gì đó thôi. Đi dạo một lúc chân cũng đã mỏi, tôi tìm tạm ghế đá để ngồi. "Ôi! Thật thoải mái!" Tôi than lên, lưng dựa vào ghế đá mát lạnh.

Dù là đang tiết trời tháng sáu, tiết trời của mùa hè nhưng không khí trong lành mát mẻ đến kì lạ, không quá oi bức hay nắng gắt. Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuống các tán cây, len qua các kẽ lá để chiếu xuống dưới tạo thành các tia ánh nắng nhỏ, thật ấm áp.

Cách đó không xa, có một người họa sĩ đang ngồi vẽ gì đó, anh ta thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi lại vẽ tiếp. Anh họa sĩ này nhìn thì gương mặt lại rất tuấn tú, sống mũi lại cao, môi hình trái tim và làn da ngăm khỏe mạnh.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cởi bỏ hai cúc đầu, cúc tay áo được cởi ra và sắn lên đến khủy tay, kết hợp với chiếc quần âu đen sơ vin lại chỉnh tề. Phong cách ăn mặc này dường như không thích hợp với họa sĩ lắm mà. Đặc biệt trên cổ anh ta có xăm hình con rồng với đường nét tinh xảo. Ở trước ngực cũng như ẩn như hiện hình xăm trên đó.

"Anh ta xăm hình nhiều thật đấy!" Tôi lẩm bẩm.

Người họa sĩ nãy đúng là kì lạ mà. Tôi từ trước tới giờ cũng chưa để tâm ai chuyện gì nhưng người này... không hiểu sao lại khiến tôi chú ý được tới vậy. Mà thôi kệ đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình.

"Baby shark do do do do...!" Tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Liên Hoa.

"Gì thế Liên Hoa!" Tôi bấm nút nghe rồi trả lời

"Bách Thảo...Bà về ngay đi! Nhà có chuyện rồi. Vừa rồi tôi qua tính rủ bà đi ăn sáng mà thấy có một đám người tới nhà bà quậy phá, trên người chúng có dao, tôi không thể làm gì được. Tôi đang gọi công an rồi!Còn nữa...cô Bách Niên..." Liên Hoa nói vội vàng với giọng điệu hoảng sợ.

Vì Liên Hoa nói chẳng ra đầu ra đuôi nên tôi hơi nóng vội liền gắt lên "Mẹ tôi làm sao?"

"Cô ấy bị mấy tên khốn kiếp kia đánh! Tôi vừa kịp vào nhà thì đúng lúc chúng đang túm tóc mẹ bà rồi tát mấy cái rồi!"

"Lũ súc sinh! Tôi sẽ giết hết lũ cầm thú đấy!" Nói xong, tôi tắt máy khi Liên Hoa còn chưa kịp trả lời lại.

Chúng...dám đánh mẹ tôi sao? Lũ chúng mày chán sống rồi hả? Vậy thì để tao bẻ gãy tay chúng mày.

Tôi chạy tới nỗi mấy người đạp xe trong công viên đều tự phải né sang một bên, khi đi sang đường cũng không để ý tới xe cộ đang đông đúc.

Bíp!...

Tiếng còi xe rú lên ầm ĩ, khung cảnh đường xá lại trở nên náo loạn khi họ vì tôi mà phải phanh gấp lại. Kể cả lúc này tôi có bị đâm chết ra đường thì tôi cũng sẽ lôi mấy thằng khốn đó xuống theo.

Chạy gần về tới nhà tôi dừng lại rồi thở hồng hộc. Ngước nhìn lên về phía nhà tôi thì mọi người đang xúm đen xúm đỏ lại. Thấy mấy cái ghế từ trong nhà bay veo ra ngoài, tôi vội chạy tức tốc vào nhà.

Trong nhà tôi lúc này như một mớ hỗn độn, bàn ghế bị lộn nhào cả lên. Mẹ tôi mặt tái mét đứng cạnh Liên Hoa, hai hàng nước mắt mẹ tôi tuôn trào không nói lên lời.

"Các người làm cái gì ở đây?" Tôi hét lên cầm chiếc ghế nhựa ném vào bọn chúng "Bắt nạt một người già, không còm đủ sức chống lại, các người xứng đáng làm súc sinh đấy!"

Chúng rất nhanh chúng đã có thể né được. Đây chính là ba tên anh trai cùng cha khác mẹ với tôi. Bọn chúng cờ bạc, rồi nghiện ngập, chúng nghe tin cha mình có đưa cho mẹ tôi một khoản để nuôi tôi ăn học, nên thỉnh thoảng lại tới quậy phá khi tôi không có nhà. Mọi lần mẹ tôi toàn giấu tôi nhưng hôm nay thì tôi đã bắt được tận tay bọn chúng.

"Mày giỏi đấy! Khôn hồn thì trả tiền đây, nếu không cô em gái xinh đẹp như mày bọn tao sẽ bán đi đấy!" Tên anh cả hung hăng nhăm nhe cái dao lên tiếng.

"Các người câm mồm lại! Các người vừa làm gì mẹ tôi? Hả...?" Vừa tức giận, cảm xúc đã không còn kìm nén được nữa, tôi nắm chặt tay thành nắm đấm và quát lớn.

"Mày giỏi! Bọn tao đánh mẹ mày đấy, mày định làm gì bọn tao nào?" Tên anh cả nhăm nhe cầm dao tiến về phía tôi, tôi lùi lại vớ đước cái ghế nhựa liền đập thẳng vào tay hắn trong chớp nhoáng. Liên Hoa đá một cước vào bên sườn phải khiến hắn ngã ra đất.

Hai tên còn lại có vẻ hơi chùn nhưng mấy giây sau lại hung hăng cầm dao chạy thẳng lại gần tôi và Liên Hoa.

Tôi cúi người giơ một chân ra gạt chân hắn một cái đồng thời giữ một tay hắn đang cầm dao, rất nhanh tay còn lại của tôi đánh vào hạ bộ của hắn. Mặt hắn tái mét liền ngã phụp xuống ôm hạ bộ rên rỉ. Tên còn lại cũng đã bị Liên Hoa hạ gục một cách nhanh chóng.

Khi cơn nóng giận hóa thành phong ba bão táp, tôi túm tóc tên anh hai, nhả ra từng câu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn "Trong lũ chúng mày, đứa nào tát mẹ tao? Đứa nào túm tóc mẹ tao?"

"Con khốn!" Tên anh hai gầm gừ, hắn ta cũng đã bị đau nên đàng bất lực kêu gào.

"Tên anh cả là người tát mẹ bà, tên anh hai là người túm tóc và tên anh ba là người chửi mắng mẹ!" Liên Hoa nhanh nhảu chen lời

"Chúng mày tận số rồi đấy!" Tôi căm phẫn siết chặt từng chữ một.

Rắc!...

Tên anh cả đã bị tôi bẻ gẫy một tay, hắn trợn to mắt và hét lên một tiếng đầy đau đớn "Á!"

"Mày tát mẹ tao, tao bẻ tay mày. Còn lại một tay...khi nào mày có ý định tới nhà tao thì nhìn cái tay còn lại mà lùi bước!" Tôi đạp hắn sang một góc.

Rắc!

Tên anh hai cũng đã bị cô cho một cước, tay hắn kêu lên cái rắc! Hắn sợ tới tái mặt kèm theo cơn đau dữ dội khi vừa bị đánh gãy tay.

Chát! Chát! Chát!...

Tiếng bạt tai lanh lảng vang lên, tôi dùng hết sức lực từ bàn tay nhỏ bé này để giáng lên mặt hắn, Tên anh út mặt đỏ ửng lên, hắn kêu gào thảm thiết "Dừng...dừng lại! Tôi không dám nữa!"

"Tôi là con người, nên hôm nay tội chết có thể tha, tội sống thì không thể. Lần này là tôi cảnh cáo, lần sau còn vác cái mặt chó các người đến thì chuẩn bị quan tài đi là vừa!"

"Chúng tôi không dám nữa!" Tên anh cả thều thào, hắn ta vội vã bò dậy

"Tiền tôi sẽ trả các người không thiếu một xu! Còn bây giờ thì nhanh cút khỏi đây! Tôi đã gọi công an rồi, chắc họ cũng sắp tới đây rồi đấy!" Tôi định thần lại rồi chỉ ngón trỏ hướng ra ngoài cửa

"Được! Một tuần...chỉ một tuần thôi đấy!" Nói xong bọn chúng rời đi chỉ trong cái chớp mắt, nhanh ngang tầm với tốc độ ánh sáng.

"Mẹ có sao không?" Tôi vội chạy tới bên mẹ

"Mẹ không sao! Nhưng mà chỉ với một tuần thì làm sao chúng ta xoay nổi số tiền 70triệu đó! Mặc dù cha con đưa nó cho mẹ để phủi đi trách nhiệm nhưng mẹ thật sự không muốn cầm. Nhưng con đang học cuối cấp rồi, tiền học thêm rồi các khoản chi tiêu của trường cũng nhiều. Nên mẹ đã tiêu chúng!"

"Con sẽ cố gắng đi xoay để trả bọn chúng!" Tôi nói

"Nhưng con xoay bằng cách nào! Thôi chuyện này cứ để mẹ tính đã!" mẹ tôi nói dứt lời liền vào trong nhà bếp dọn dẹp lại

" Để tôi hỏi chị Thanh Di vay chị ấy cho bà !" Liên Hoa bước tới vỗ nhẹ vào vai tôi

"Như thế thì ngại quá!" Tôi trả lời đồng thời gãi nhẹ đầu vì trong lòng thực sự rất là ngại với Liên Hoa, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều rồi

"Bạn bè với nhau! Đừng nghĩ như vậy!" Liên Hoa cười rồi vỗ vai tôi thêm lần nữa.

"Cảm ơn bà nhiều!" Tôi nói xong rồi cùng Liên Hoa dọn lại đồ đạc trong nhà.

Chương 2: Kết Thúc Cấp 3 (1)

Sáng hôm sau...

Tôi lóc cóc đến trường bằng con xe đạp cổ của tôi, vừa kịp dừng cái bánh xe ngay trước cổng trường thì...

Kít!

Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen áp sát ngay đầu mũi xe của tôi. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo phản xạ, tôi ngã bổ nhào ra đất, điều đáng xấu hổ là đôi dép quai hậu chẳng hiểu sao lại có thể tuột ra khỏi chân, nó bay veo một cái lên nóc ô tô Rolls-Royce đó.

Ôi mẹ ơi!

Xấu hổ chết tôi mất!

Người đàn ông đĩnh đạc với bộ Vest đen bước xuống xe, anh ta đeo chiếc kính dâm màu đen càng tôn lên khí chất ngút trời đó.

Mọi thứ trên người anh ta, từ chiếc đồng hồ, đôi giầy da và từ cái khuy áo đều là đồ hàng cao cấp. Chúng sáng loáng khiến mắt tôi hơi nheo lại.

Giọng nói trầm lắng y như cái phong thái của anh ta cất lên "Có sao không?"

Thề là mắt tôi lúc này như muốn dán lên người anh ta vậy, nhìn chăm chăm mất một phút, tôi mới lấy lại được một chút liêm sỉ liền lắp bắp "Kh...không sao!"

Người này...? Nhìn tổng quát anh ta...rất quen!

Đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Anh ta cũng rất dịu dàng, liền đỡ tôi dậy rồi lấy dép trên nóc xe cho tôi. Vì quá mất mặt nên tôi đứng bật dậy, chộp lấy cái dép quai hậu và dắt xe chạy thẳng vào trong trường.

Một lúc sau...

Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên những lời mở đầu cho buổi lễ ra trường. Tôi cũng chẳng buồn ngủ nữa, trong đầu lúc này chỉ còn lại hình ảnh vô cùng xấu hổ ban nãy ở cổng trường.

"Này Bách Thảo! Bà có đánh tý son không? Ai lại ngày ra trường mà nhìn cái môi như con cá trôi sông!" Liên Hoa ngồi phía sau lưng gẩy gẩy tay tôi.

Tôi như bừng tỉnh, lúc này liền cau có quay ra trả lời Liên Hoa "Haizzz! Tôi xinh sẵn rồi nên không cần thiết đâu! Bà hiểu chứ!" Tôi hất cằm vỗ vỗ ngực

Ọe! Liên Hoa để vẻ mặt mắc ói phô trương ra cho tôi xem, cái mắt thì nhắm tịt, còn cái tay thì khua lung tung như cá dãy chết vậy đó!

"Tiếp theo mời em Bách Thảo lớp 12K3. Em hãy lên để phát biểu tâm trạng của mình lúc này !" Tiếng thầy hiệu trưởng vừa cất lên làm tôi không tin vào tai mình

Sặc! Cái gì? Sao lại bảo mình lên phát biểu ý kiến? Có nhầm không? Mình đâu phải là học sinh tiêu biểu của trường? Hơn nữa lực học của mình nó hết sức bình thường, khéo khi còn thấp hơn cả bình thường !!!

Một loạt suy nghĩ trong đầu tôi nó bay như cánh chim làm hoa hết cả mắt, khi bước lên đấy rồi tôi nên nói gì? Nói gì được bây giờ! Bước chân tôi cứ nặng chĩu, tim đập thình thịch. Lò rò mãi mới bước nổi lên trên sân khấu.

"Ôi Hot girl lớp K3 đây mà! Xinh đẹp thật!"

"Huýt! Huýt!..." Hàng loạt tiếng huýt sáo bên dưới cộng thêm tiếng xì xào to nhỏ

Hotgril sao? Công nhận là mình có nước da trắng...rồi thì môi đỏ không cần đánh son...cộng thêm dáng người vừa phải kèm theo chiều cao 1m60...haha! Các người thật có mắt nhìn đó! Nhưng cũng phải công nhận mái tóc mình dài, mình cũng nên tự khen tóc mình đẹp! Haha...

Tâm hồn tự luyến của tôi đang dần phát tác lên cả khuôn mặt. Cái mặt tôi như được dịp mà vênh lên. Được khen mà trong lòng thấy sung sướng phồng cả mũi.

Tôi đã vận dụng tất cả kiến thức về văn học vốn có, để làm nên một bài phát biểu vô cùng cảm xúc. Phát biểu cũng đã xong, tôi thở phào nhẹ nhõm và được ăn món ăn tinh thần chính là...tràng pháo tay náo nhiệt.

Phù...cuối cùng cũng đã nói xong. Đây là văn tôi tự nghĩ đây sao? Ôi mình phục mình quá! Tôi đứng nguyên tại chỗ nở một nụ cười như hoa hậu

"Cảm ơn em Bách Thảo! " Thầy hiệu trưởng dùng ánh mắt hết mức khen ngợi nhìn tôi. "Thầy cô cũng mong em theo đuổi được ước mơ của mình! Mời em về chỗ !"

Bên dưới là tiếng vỗ tay như pháo rang không ngớt. Người thì nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ, người lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi chậm rãi bước xuống

Uỵch!

Ai Za! Đau quá!

Mình vừa vấp vào cái gì thì phải. Đầu óc quay cuồng mãi tôi mới định thần lại ngẫng mặt lên nhìn xung quanh.

"Ôi! Đồ con hoang bị ngã rồi sao? Thương ghê!" Vũ Lộ Khiết ngồi ngay trước mặt tôi với vẻ mặt cười đắc ý.

Chắc là cô ta đã gạt chân mình! Muốn cho mình mất mặt trước toàn trường sao? Dù gì giờ cũng đã ra trường, mình phải xử đẹp cô ta.

Tôi cố chỗng đỡ cơ thể để chống dậy nhưng chỗ cổ chân tôi lại rất đau. Nhói buốt như sắp tê liệt.

"Có sao không?" Một giọng nói trầm ổn mang theo chút lạnh lùng, hơn nữa lại cực quen thuộc, trong đó lại có kiểu kiệm từ, phảng phất mùi hương nước hoa thật dễ chịu. Tôi chưa kịp nhìn, người đó đã nâng tôi dậy dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn ăn một miếng bánh.

Theo bản năng tôi lắc đầu rồi nói "Cảm ơn!" lúc này tôi mới bình tĩnh trở lại nhìn người đó.

Ơ? Người này thật quen mắt...mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Á...anh ta...thì ra là anh ta?

Hiện tại thì anh ta không đeo kính, bộ đồ vẫn y chang bộ của người ban nãy ở cổng trường, thì ra là một người, hơn nữa...cũng chính là người họa sĩ xăm hình quái lạ ở công viên.

Xấu hổ quá mà...!

"Cô bé! Đôi chân xinh đẹp này mà làm việc có lỗi với bản thân thì thật xấu hổ đấy!" Anh ta lạnh lùng liếc qua Vũ Lộ Khiết.

Vẻ mặt Vũ Lộ Khiết như không để tâm ,dùng ánh mắt như chưa bao giờ nhìn thấy trai đẹp, như kiểu muốn nhìn xuyên qua từng lớp mặt của anh ta vậy, cô ta nói "Dạ! em không cố ý đâu! Dù gì đây cũng là bạn cùng lớp em mà. Bọn em thương nhau còn không hết ấy chứ !"

Điệu bộ uốn éo đến phát ớn của cô ta xà vào ôm lấy cánh tay của anh ta. Thật ghê tởm!

Ôi mẹ ơi! Giá như có cái WC ở đây chắc tôi ói một đống vào đấy mất! Tôi chỉnh lại đầu tóc, phủi đi bụi trên quần áo rồi nhìn Vũ Lộ Khiết

"Này Vũ Lộ Khiết! Cái tên của cô có biết nó có ý nghĩa gì không?...Là trong trắng tinh khiết...Đơn thuần như giọt sương đấy! Nhưng tôi nghĩ giọt sương này nên đi tẩy bằng Clo đi !"

Nói xong tôi cũng chẳng buồn để tâm tới cô ta mà bước thẳng về chỗ ngồi. Mấy bạn học sinh ngồi gần đó nghe thấy liền rúc rích nhau cười.

"Mày! Mày !" Vũ Lộ Khiết tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, răng cắn chặt nhìn với ánh mắt muốn phi ngàn phi tiêu vào người tôi, cô ta xấu hổ vội che mặt đi ngồi ngoan như chú cún.

"À...Xin lỗi là một sự cố nhỏ thôi. Haha!" Thầy Hiệu trưởng không còn nghĩ được cách nào đành đánh trống lảng để nhanh chuyển vấn đề "Mời ngài lên đây thưa ngài Alex "

Bao con mắt không thể rời khỏi trên người anh ta khi anh ta khoan thai bước lên sân khấu. Thân hình cân đối, anh ta cao khoảng 1m85 gì đó. Mặc trên người bộ vest đen càng tôn lên khuôn mặt vàng ấy.

Nếu nói anh ta giống một vị thiên sứ lịch lãm trên người không vướng bụi trần cũng không phải mà nếu xét về mặt tối anh ta lại rất ma mị cùng với hình xăm kia càng tôn lên vẻ đẹp ma mị đó. Tên họa sĩ này khó hiểu thật.

"Xin giới thiệu với các em! Đây là ngài Alex phía nhà đầu tư của trường chúng ta! xin cho một tràng pháo tay !" Thầy vừa dứt lời cả trường vỗ tay rồi hô hoán, nhất là đám học sinh nữ của trường vận hết sức bình sinh để vỗ to nhất có thể. Không chỉ mỗi học sinh nữ mà cả các cô giáo cũng không khỏi rời nổi mắt mà vỗ tay như pháo rang.

"What? Nhà đầu tư? Anh ta là họa sĩ sao có thể có nhiều tiền đến thế. Hơn nữa cái tên Alex này mình chưa nghe thấy bao giờ. Chắc chắn không phải người nổi tiếng gì rồi !"

Tôi há hốc mồm vừa lẩm bẩm vừa nhìn người trên sân khấu. Có khi nào mình được lên phát biểu là nhờ có anh ta?

Thôi nào thôi nào....tất cả là trùng hợp thôi! Mình không nên tự luyến quá!

Bỏ đi! Có chắc gì là anh ta đã để ý tới mình đâu?

"Bà có bị sao không? Nhiều người họ rất nổi tiếng nhưng mình không biết đấy thôi! À...phải nói là dân thường thì không đủ tầm để biết !" Liên Hoa thì thào phía sau.

"Gì cơ? Chứ điện thoại, máy tính để trưng à? Bà không cần phải biện hộ cho người đẹp đâu! Ok !" Tôi cũng không biết đây có phải bạn tôi không nữa.

Thầy Hiệu trưởng mời anh ta ra hàng ghế sịn sò nhất của buổi lễ rồi quay vào đọc mấy lời phát biểu để kết thúc buổi lễ ra trường.

"Mà con nhỏ Lộ Khiết gạt chân bà sao?" Liên Hoa ngó ngó xuống chân tôi.

"Ừ! Cô ta cũng bị bẽ mặt mà! haha!" Tôi thích thú cười lên

"Cái con nhỏ Lộ Khiết chết tiệt!" Liên Hoa làu bàu

Buổi lễ kết thúc chúng tôi có một Party do trường tổ chức vào buổi tối. Nghĩ tới là đã không muốn đi rồi. Chỉ muốn ở nhà ngủ khò khò cho sướng cái cuộc đời.

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 729

Thể loại: Hài Hước, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 75/??

Hồng Nhung link tối cổ Đình Soạn Suzu Honjo Cô Úc Thu Huệ Karen Yuzuriha Min Do-yoon Yui Hatano Nguyễn Thành Tâm An Thanh Mai Đình Duy Đình Huy phim79 Bảo Linh Yua Mikami Tuấn Anh nghe gì Yu Shinoda Ai Sayama vl79 truyenngontinh Đình Soạn Hà Thu giải trí Kana Momonogi Trần Vân Kim Thanh giải trí tổng hợp Nguyễn Huy radiotruyen Viết Linh Quàng A Tũn Minami Aizawa vlxx Momo Sakura Đang cập nhật Nguyễn Hoa Tú Quỳnh iptv m3u8 Anh Sa vtvgo tv xem gì Mayuki Ito audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com