Chào Em, Bảo Bối!

Chào Em, Bảo Bối!: Chương 1

Văn án

Một hotsearch có tiêu đề  “Bạn có nhớ về trường cao trung không?” đã thu hút vô số người nhấp vào và tìm kiếm hàng đầu là một cuộc phỏng vấn video.

Phóng viên chặn Lục Trạch lại, người đã thành công thu hút sự chú ý vì vẻ ngoài của anh ấy: “Những năm cao trung của cậu có hạnh phúc không?”

Lục Trạch:  “Rất vui vẻ. Tôi thích đọc tiểu thuyết trong lớp. Tôi đọc hầu hết là tiểu thuyết trinh thám. Thỉnh thoảng cùng vài người bạn chơi game, những lúc mệt mỏi thì nằm dài ra bàn. Tôi cũng trộm sử dụng điệm thoại bằng cách giấu nó vào trong tay áo, khi lão sư bước vào, tôi sẽ giơ cánh tay lên và điện thoại chui vào ống tay áo không ai hay biết ”.

Phóng viên bật cười: “Thì ra một anh chàng đẹp trai như vậy cũng chơi trò lén lút nha. À đúng rồi, hiện tại cậu học trường đại học nào vậy?”

Vẻ mặt Lục Trạch lạnh lùng:

“Thanh Hoa.”

Phóng viên: “……”

Phóng viên suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Vậy thì tiểu em trai này, cậu có bạn gái chưa?”

Lục Trạch mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh lùng lại lập tức cười cười, đứng thẳng lên

“Đã có, cô ấy là người tôi yêu nhất.”

– ———————-

Khi Giang Niên xem đoạn video này, vô số cư dân mạng đang gào thét vì bạn trai của cô.Cô nằm trên người Lục Trạch nói: “Trạch ca ca, lần đầu tiên gặp em anh đã không nói như vậy.”

Lục Trạch sắc mặt trở nên cứng ngắc, liền ôm Giang Niên hôn xuống: “Ngoan, đó là do em nghe lầm”

**********



Chương 1: Khai giảng


Ngày 1 tháng 9, Chủ nhật, mộngày trời nắng.

Cái nắng nóng như thiêu như đốở Viễn Thành vẫn chưa biến mất, hiện tại mới 6, 7 giờ sáng mà mặtrời đã lên cao, từng chúmộcho thấy hôm nay là mộngày nắng nóng gay gắt.

Giang Niên buộc mái tóc thẳng dài ngang lưng thành cao lên thành đuôi ngựa, trên khuôn mặthanh tú xuấhiện vài giọmồ hôi.

Cô húngụm sữa đậu nành cuối cùng trong cốc, lấy khăn giấy Khương Thi Lam đưa cho lau miệng, sau đó ném khăn giấy cùng chiếc cốc vào thùng rác ven đường.

“Niên Niên”, Khương Thi Lam thở dài

“Không phải mình nói rồi sao, lớp 5 và lớp 19 cách nhau xa quá , sao cậu lại ở tầng bốn kia chứ? “

Giang Niên cũng thở dài

“Mình đã nói cách bố trí lầu của trường chúng ta rấlà kỳ quái, đặc biệlà lớp 11, toàn bộ lầu bốn chỉ có lớp mình và lớp 20. Cậu nói thử xem, nhà trường sắp xếp một lớp trọng điểm ban tự nhiên và một lớp trọng điểm ban văn cạnh nhau, rốcuộc có ý tứ gì? Thậsự không phải về phương diện yêu sớm đấy chứ?”

Trung học Minh Lễ có ba tòa nhà giảng dạy chính , đó là tòa nhà cao thứ nhất, tòa nhà cao thứ hai và tòa nhà cao thứ ba.

Tấnhiên, mặc dù điều này nghe có vẻ vô nghĩa …

Cũng có thể để tránh cho cái tên của tòa nhà nghe có vẻ vô nghĩa, Minh Lễ cũng cẩn thận đặcho ba tòa nhà ba cái tên.

Gọi là —

Tòa nhà Khải Hàng, Tòa nhà Chí Hằng, Tòa nhà Đằng Phi

Mặc dù vậy, mọi người vẫn gọi là lầu một, lầu hai, lầu ba.

Lớp 11 vừa khai giảng liền phân ban xã hội tự nhiên , Giang Niên được phân vào lớp trọng điểm duy nhấban khoa học tự nhiên của khối 11, cũng chính là lớp 19.

Lớp 19 và lớp 20 lần lượlà các lớp trọng điểm của ban tự nhiên và xã hội, cả hai đều ở lầu hai tầng bốn, cách các lớp khác mộkhoảng lớn, như ở hẳn mộkhu biệlập.

Khương Thi Lam trợn mắt, thấp giọng nói: “Hạ Gia Dương hình như cùng lớp với cậu thì phải.”

Giang Niên cũng phối hợp mà thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cậu có chị em là mình ở đây mà, nhấđịnh mỗi ngày đều sẽ báo cáo tin tức cho cậu đầy đủ.”

Khương Thi Lam có chúngượng ngùng vén tóc mái ra sau tai, hơi quay đầu lại: “Ý của mình không phải như vậy đâu …”

“Không sao hết, chị em mình với nhau thôi mà” Giang Niên tiếp tục phối hợp, “Mình biếcậu không phải có ý đó, chỉ là mình nhàn rỗi báquái tin tức của hắn với cậu mà thôi”

Giang Niên biếđiều như vậy, Khương Thi Lam không cố trốn tránh nữa.
Đương nhiên, từ tận đáy lòng, cô thực sự không muốn trốn tránh.

“Vậy, huyền thoại Lục Trạch kia cũng học cùng lớp với cậu sao?” Khương Thi Lam độnhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi.

Giang Niên phụcười, cô không ngờ rằng Khương Thi Lam sẽ dùng “huyền thoại Lục Trạch” để gọi vị học thần kia.

Bấquá, Giang Niên chưa gặp qua Lục Trạch bao giờ, trong suy nghĩ của cô ấy, Lục Trạch hẳn là mộnhân vậở mộcấp bậc khác trong truyền thuyếđi.

— Cái tên ấy đứng ngay ở vị trí đầu tiên trên danh sách lớp.

“Hôm trước mình đến xem Hạ Gia Dương chơi bóng rổ, cậu chưa thấy người ta hâm mộ Lục Trạch như thế nào đâu! Thậlà điên rồ mà. Lục Trạch lau mồ hôi thôi đã khối đứa che miệng théchói tai “, Khương Thi Lam nhớ lại tình huống lúc ấy vẫn không thể không thở dài, “Bấquá mình có thể hiểu được, bởi vì chính mình cũng cảm thấy Lục Trạch thậsự rấđẹp trai.”

Giang Niên cố tình trêu chọc cô bạn nhỏ: “Thế Hạ Gia Dương hay Lục Trạch đẹp trai vậy ta?”

Khương Thi Lam vậy mà thậsự nghiêm túc suy nghĩ : “À … ừm …”

Cảm thấy có chúkhó xử, ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặtrêu ghẹo của Giang Niên lập tức có phản ứng đuổi theo mà đánh: “Giang Niên, sao cậu sao lại xấu như vậy chứ!”

Chạy mộmạch đến tầng dưới tòa nhà thứ hai, Khương Thi Lam cuối cùng cũng dừng lại thở hỗn hển, gương mặt đỏ hồng nói: “Mình sẽ chờ cậu cùng về”, sau đó chạy vào phòng học lớp 5 ở lầu một. .

Giang Niên cong mắcười, thuận theo dòng người leo lên tầng bốn.

Không hiểu sao, khi Giang Niên chuẩn bị bước vào lớp, cô cảm thấy hơi lo lắng, cũng có chúchờ mong.
Bỏ qua loại cảm giác đã lâu không có, Giang Niên hímột hơi thậsâu rồi nhấc chân đi vào cửa lớp.

Ở phía trước của lớp học, có mộsơ đồ chỗ ngồi, vài người cũng đang vây quanh xem.
Giang Niên có chúsầu muộn định chen qua xem mình được giáo viên xếp ngồi ở đâu, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Giang Niên! Đừng nhìn nữa, cậu ngồi chỗ này này!”

Giang Niên như được đại xá, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi phára âm thanh.

Đó là Đoạn Kế Hâm, bạn học cùng lớp với Giang Niên

Đoạn Kế Hâm liều mạng vẫy tay về phía Giang Niên, khuôn mặtuấn tú tràn đầy biểu cảm như gặp người thân của mình.

Thấy Giang Niên đang nhìn về phía mình, hắn nhanh chóng chỉ vào vị trí phía trước bên trái của mình: “Giang Niên, ở đây này!”

Lúc Giang Niên đến cũng không còn sớm, mọi người xung quanh đã vào chỗ gần hết

Cô hướng Đoạn Kế Hâm nói tiếng cảm ơn sau đó bước đến vị trí của mình không chúngại ngùng nhìn mọi người xung quanh.

À, cùng bàn là con gái, đang cúi đầu viếgì đó nên nhìn không rõ mặt, bàn sau là con trai, nhìn qua có chúquen mắt, chắc là gặp qua vài lần ở đâu đó đi; cách một lối đi ở giữa phía bên kia là mộnam sinh đeo kính, hơi có chúhào hoa phong nhã; bàn đằng trước …

Gì đây?

Giang Niên chớp mắt, có chúkinh ngạc.

Nếu không nhìn lầm, bàn đằng trước có vẻ như là —

Hạ Gia Dương?

Có lẽ đã nhận ra ánh mắcủa Giang Niên, Hạ Gia Dương ngẩng đầu nhìn sang, sau đó hướng đến Giang Niên tự giới thiệu trước: “Xin chào, cậu là Giang Niên phải không? Tôi biếcậu, thậvui vì chúng ta là bạn cùng lớp. Về sau tôi là bạn bàn trước của cậu! Tên tôi là Hạ Gia Dương. “

Bởi vì có cô bạn nhỏ hay nhắc đến, Giang Niên đối với Hạ Gia Dương cũng có vài phần hiểu biết.

Mọi người nói rằng Hạ Gia Dương có tính cách rấrạng rỡ và vui vẻ, nhưng Giang Niên thực sự không ngờ. …

Thậsự là rấtươi sáng

Cô cong mắcười, lấy giấy vệ sinh từ trong túi quần đi học ra lau bàn ghế, cười nói: “Rấvui được gặp cậu. Cậu … đã biếtôi trước đó sao?”

Khi hỏi, Giang Niên trầm ngâm suy nghĩ. Hạ Gia Dương thế mà lại biếmình nha …

Cô sẽ không bị Khương Thi Lam diệkhẩu đâu, phải không?

Nghĩ đến đó lại không khỏi rùng mình, sau đó Giang Niên nghe thấy Hạ Gia Dương nói: “Đúng vậy, bài văn của cậu lần nào cũng được in ra làm bài văn mẫu mà, sao tôi lại không biếcậu được?”

Ôi, màu đỏ tím…
Không có nguy hiểm đến tính mạng.

Giang Niên liền cảm thấy thoải mái.

Mặc dù hôm nay là ngày khai giảng, nhưng dù sao thì cũng là chủ nhậnên chắc cũng không có chuyện quan trọng gì đi.

Báo cáo xong rồi, tập trung lớp chắc cũng gần kếthúc rồi nhỉ?

Giang Niên bắđầu nghĩ xem trưa nay nên ăn gì với Khương Thi Lam, nếu cậu ấy mà nghe được cô ngồi ngay sau Hạ Gia Dương chắc hẳn phải hâm mộ cùng ganh tị lắm đây, phải không?

Còn có, hình như còn phải chào hỏi bạn cùng bạn, bạn bàn sau, bàn kế tiếp nữa phải không?

… Giang Niên có chúlúng túng.

Thậra cũng không phải là quá lúng túng, chỉ là sau khi giới thiệu bản thân xong thì nên nói cái gì nữa đây? Rồi làm sao để kếthúc?

………

Nghe có vẻ hơi sợ mộchút.

Trong lòng thầm tính toán một hồi, suy nghĩ của Giang Niên độnhiên bị cắngang bởi một giọng nói vô cùng dễ nghe, lại lộ ra chúý vị lười nhác.

“Gia Dương, lánữa cậu có sang nhà tôi chơi game không? Tạ Minh cũng đi đấy.”

Xung quanh khá yên tĩnh nên khi giọng nói độngộcấlên liền đặc biệgây chú ý.

Hơn nữa, bản thân là mộthanh khống, Giang Niên không thể không thừa nhận giọng nói này xác thực vô cùng dễ nghe.

*thanh khống: thích giọng nói hay

Quả thực giọng nói có lực sáthương rấlớn đối với hầu hếcác cô gái, hơn nữa đó lại là bấkhả chiến bại, trực tiếp khiến đối phương vô lực mà đổ gục

Cô tò mò nhìn lên nhưng ngay lập tức quay đi chỗ khác khi có người đến.

——

Lục Trạch.

“huyền thoại Lục Trạch” của Khương Thi Lam.

Giang Niên không quen hắn, nhưng lại biếvề hắn

Cảm giác tồn tại của Lục Trạch quá cao, rõ ràng Giang Niên mới chỉ nhìn thấy Lục Trạch không quá vài lần, nhưng cô vẫn nhận ra khi hắn bước đến.

Tuy rằng đối phương hoàn toàn không biếđến mình.

— A, thì ra…

Lần trước nhìn thấy Lục Trạch, hẳn là đại hội tuyên dương cuối kỳ trước đi, đúng không?

Lục Trạch một lần nữa đúng với kỳ vọng của mọi người giành vị trí thứ nhất. Hắn lười biếng bước lên sân khấu để nhận giải thưởng và tiền thưởng, trước đôi mắnhư sao của cô gái trên sân khấu tùy ý cúi chào, lại lần nữa biếng nhác xuống sân khấu.

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy mộphút, nhưng Giang Niên cảm thấy cô gái bên cạnh cô khó có thể kìm nén được tiếng la hét.

Không phải Giang Niên không kích động, cô cũng là nhan khống, cô cũng rấmong chờ, đồng thời, cũng là người dễ hoa si …

*nhan khống: thích gương mặxinh đẹp

Nhưng điều quan trọng là …

Cô đã quên đeo kính áp tròng vào ngày hôm đó.

Vì vậy cho nên cô nhìn không rõ khuôn mặtuấn tú của Lục Trạch, thuộc tính nhan khống cũng không có dịp phátác.

Bây giờ lại nhìn thấy Lục Trạch ở khoảng cách rấgần, Giang Niên cuối cùng cũng hiểu tại sao các cô gái ở mấy hàng ghế đầu của khán phòng lại phấn khích đến mức sắp ngấđi.

Tại vì……

Lục Trạch thực sự rấđẹp trai.

Nhìn qua có lẽ cao khoảng mộmétám mươi, cao cao gầy gầy. Tóc ở trên đầu lại rối mà không xù.

Hắn đang nói chuyện với Hạ Gia Dương, sườn mặt đối với Giang Niên.

Nhưng sườn mặ…

Vẫn đẹp trai đến mức Giang Niên, mộngười luôn được khen là hành văn tốlại không biếlàm thế nào để diễn đạt.

Giang Niên tự cảm thấy ánh mắcủa mình hẳn là toàn vì sao lấp lánh lấp lánh.

Liều mạng kìm chế nhan cẩu xúc động, Giang Niên nuốnước bọt, lần nữa ngẩng đầu lên trộm nhịn nhìn về phía Lục Trạch

Nhưng cô không nghĩ đến, lần này nhìn lên … trực tiếp bị chính chủ bắgặp, Giang Niên vô tình đụng phải ánh mắcủa Lục Trạch

Đôi con ngươi màu nhạhơn, sáng lấp lánh, tinh tú đầy sao.

Lục Trạch dừng lại, trước khi Giang Niên có thể nhìn rõ khuôn mặcủa Lục Trạch, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Hạ Gia Dương.

Giang Niên sửng sốtrong giây lát.

Chờ đã…..

Khóe miệng của cô không có nước miếng chứ?

Đừng, đừng.

Ngày đầu tiên đến lớp, nhìn lén trai đẹp liền tình cờ bị bắgặp?!

Giang Niên tỏ vẻ vô tội, vội cúi đầu xuống, vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng cô đã bắđầu bấm liến thoắng trên màn hình di động: “Chị em tốlàm sao bây giờ? Mình nhìn lén Lục Trạch liền bị hắn bắđược, a a a a, chếrồi, sau này biếđể mặmũi ở đâu bây giờ!”

Khương Thi Lam nhanh chóng trả lời wechacủa Giang niên: “Đừng lo lắng! Lục Trạch chắc hẳn đã sớm quen với mấy việc như này rồi đi!”

Đúng, rấcó lý!

Giang Niên hồi máu trong vài phút, sau đó nhéđiện thoại vào ngăn bàn, tính toán trộm nhìn Lục Trạch một lần nữa.

Nếu đã bị coi là hoa si, vậy thì càng phải ngắm trai đẹp đến thỏa mãn mới thôi

Lục Trạch dường như đã thảo luận xong về hành trình với Hạ Gia Dương, đang chuẩn bị xoay người rời đi.

Giang Niên mạnh dạn ngẩng đầu lên.

……?

Sao lại bị bắgặp nữa rồi?!


Chương 2:  ĐỪNG NHÌN, CÓ GÌ THÚ VỊ?"


Ngay khi Giang Niên ngẩng đầu lên, cô lại lần nữa chạm phải ánh mắcủa Lục Trạch.

Nhưng trong giây tiếp theo, Giang Niên thậm chí còn cho rằng chính mình vừa rồi nhìn lầm—

Lục Trạch thuần thục hướng ánh mắđi chỗ khác, là một loại cảm giác nói không rõ

giống như......

Chính mình không bị bắgặp

"A Trạch, có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy Lục Trạch, đã xoay người nhưng vẫn chưa rời đi, Hạ Gia Dương kỳ quái hỏi, còn cho rằng hắn còn chuyện gì chưa nói.

Lục Trạch lười biếng lắc đầu, sau đó tùy ý hướng Hạ Gia Dương vẫy vẫy tay, mộcâu cũng không nói liền rời đi

Toàn bộ cũng quá trình không nhìn Giang Niên có thêm một lần nào nữa

A ......

Giang Niên thầm nghĩ

Quả nhiên vừa rồi cô đã lầm, lục Trạch sao có thể nhìn mình kia chứ

Được rồi được rồi, tôi thậmay mắn khi nói rằng tôi thực sự không bị bắkhi nhìn trộm soái ca

Giang Niên lặng lẽ cúi đầu tiếp tục chọc phá điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Khương Thi Lam: "Thi Lam, cậu nói rấđúng! Với khuôn mặt đẹp trai vô song như vậy, Lục Trạch thậsự rấquen với việc người khác nhìn trộm cậu ấy! À còn có, Thi Lam, bạn không quá khoa trương đâu, Lục Trạch thực sự rấ... đẹp trai aaa. "

Ngay khi nhấn nú"gửi", Giang Niên cảm thấy khuỷu tay mình như có ai đụng vào

"Thầy đến rồi."

Giang Nam theo phản xạ có điều kiện nhéđiện thoại vào ngăn bàn, sau đó hướng đến bạn cùng bàn nở nụ cười cảm kích, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy chủ nhiệm mới vừa bước vào cửa lớp.

—— Nói thật, nếu bạn cùng bàn mới không nói chuyện, Giang Niên cũng không nghĩ đến thầy chủ nhiệm mới thế mà lại là giáo viên.

Trẻ trung, cao cao gầy gầy, mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, khi ra ngoài như thế nào đi chăng nữa cũng thấy thầy ấy như mộcậu học sinh.

Thầy đứng trên bục giảng với tờ giấy A4, đẩy đẩy gọng kính, nhưng khi mở miệng lại có một loại cảm giác giọng nói không phù hợp lắm với tuổi tác và ngoại hình của mình: "Xin chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm hai năm tới đây của lớp chúng ta, Diêu Tử Kiệt, các bạn có thể gọi tôi là... "

Diêu Tử Kiệbổng dung cười cười: "Kiệca."

Phòng học vừa rồi còn an tĩnh, nháy mắlại ầm ĩ lên, một đám người bắđầu ồn ào, thoắcái đã có nam sinh đi đầu kêu lên :" Chào Kiệca "

Hạ Gia Dương là mộtrong số đó.

Diêu Tử Kiệbộ dáng cũng rấvui vẻ, hạ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Được rồi, tôi sẽ điểm danh, sau đó sẽ bắđầu ứng cử thành viên ban cán sự của lớp, mọi người có thể về nhà sau khi nhận sách giáo khoa." "

Mặc dù mọi người trong lớp đang nhào nhào ầm ĩ nhưng tấcả đều phối hợp mà yên lặng

Danh sách mà Diêu Tử Kiệcó được theo thứ tự điểm số của lớp.

Hắn lại đẩy kính và bắđầu điểm danh: "Lục Trạch."

Giang Niên không hề ngạc nhiên, Lục Trạch khẳng định sẽ ở vị trí thứ nhất, điểm danh đầu tiên cũng là đương nhiên đi

Ngược lại, bản thân Lục Trạch có kinh ngạc mộchút, sau đó khéo léo ném chiếc Switch trong tay vào trong ngăn bàn, uể oải đứng dậy.

Ngay cả giọng nói cũng lười biếng: "Đây."

Mọi người trong lớp đều nhìn về hướng của Lục Trạch.

—— Giang Niên cũng không ngoại lệ.

Diêu Tử Kiệdường như không lạ gì với bộ dáng của Lục Trạch, liền dặn dò mộcâu: "Nhớ cấswitch và điện thoại di động ở nhà, ínhấlà không được dùng trong lớp."

Nếu Diêu Tử Kiệđã nói như vậy, có thể phỏng đoán mộchút, vậy là trước kia Lục Trạch đã từng mang Switch và điện thoại di động đến trường? Còn có sử dụng nó trong lớp học?

Giang Niên có chúlảo đảo.

Cô luôn cảm thấy Lục Trạch không đặc biệgiống với người có "thành tích tốt" mà cô tưởng tượng. Ở mộnơi như Minh Lễ, thành tích tốkhông phải đều phải liều mạng nỗ lực hay sao?

Lại còn đứng nhấlớp kia mà, nhưng nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng vô cùng thoải mái

Trong lớp cũng có nhiều cuộc nghị luận sôi nổi, sau đó liền nghe thấy thanh niên đứng nhấcười khẽ, mở miệng: "Kiệca, thầy đã thấy em chơi trong giờ của thầy chưa?"

Đây là lần đầu tiên Giang Niên nghe thấy giọng nói của Lục Trạch mang theo ý cười, hay đến mức nghe như nước chảy trên đá, vạn phần mê người. Cô sửng sốtrong chốc lát, sau đó độnhiên quay đầu lại, cảm giác được đỉnh tim đang run rẩy.

Diêu Tử Kiệdừng lại, sau đó dở khóc dở cười: "Tiểu tử, cậu thực sự chưa sử dụng nó trong lớp học của tôi ... Nhưng cậu phải nghe giảng cho tốnhững môn khác như chính trị, lịch sử và địa lý!"

Lục Trạch mím khóe môi, tùy ý gậđầu cười liền ngồi xuống.

Giang Niên rốcuộc cũng nguôi ngoai cơn ngứa ngáy trong lòng, không khỏi than thở.

Quên nó đi, khi bản thân là mộnhan khống, mộthanh khống, lại gặp phải mộngười như Lục Trạch ...

Không trách cô được, không trách cô được, chỉ trách đối phương quá mạnh đi

Diêu Tử Kiệtiếp tục điểm danh, Giang Niên thầm đếm thứ hạng của mình, gần thứ 19, ở khoảng giữa đi

*(19) Là lớp khoa học trọng điểm duy nhất, lớp học không lớn, chỉ có 30 người, nên thứ hạng của Giang Niên trong lớp không tính là cao.

Bấquá Giang Niên cũng không để ý lắm, lần thi cuối kì trước đề thi khó hơn những năm trước rấnhiều, chưa kể cô lại háhuy thấthường, còn tưởng rằng lần này không vào được lớp trọng điểm nữa kia.

Trừ cái này ra, Giang Niên còn âm thầm nhớ tên những người xung quanh mình.

Cô gái ngồi cùng bàn tên là Triêu Tâm Di, nam sinh ở ban sau, cũng chính là Đoạn Kế Tâm, ngồi cùng bàn với Thi Vũ. Cách một lối đi nhỏ, bên kia là Hàn Sơ Dạ

Trong số những cái tên của bạn học, Giang Niên có ấn tượng sâu sắc nhấvề cậu bạn ngồi bàn bên đeo kính tròn to bản——

Rõ ràng là cả ba chữ đều rấhay, nhưng khi kếhợp với nhau cứ nghe lạ lạ thế nào

"Truyền dịch".

Phụt

Khi thầy điểm danh đến Hàn Sơ Dạ, Giang Niên không thể không bậcười, lại nhanh chóng nhận ra rằng đây là hành vi rấmấlịch sự, cô nhanh chóng quay đầu lại xin lỗi Hàn Sơ Dạ: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý cười đâu ... "

Hàn Sơ Dạ đã quen với nó, cười nói

"Không sao đâu, tôi đãquen rồi."

Sao mà nghe xóxa ghê

Sau khi điểm danh, ngoài dự đoán, Diêu Tử Kiệkhông yêu cầu từng người tự đứng lên giới thiệu

Mộcô gái tóc dài ngồi ở hàng thứ nhấkhông khỏi giơ tay hỏi: "Thưa thầy, chúng ta không cần tự giới thiệu sao?"

Diêu Tử Kiệcoi đó là chuyện đương nhiên: "Sau khi giới thiệu về bản thân thì có vẻ em sẽ nhớ được hếcác bạn nhỉ."

Không có cách nào để bác bỏ nó.

Diêu Tử Kiệxua tay: "Được rồi, bây giờ chúng ta đang tranh cử thành viên ban cán sự lớp. Ai muốn tranh cử thì chủ động lên tiếng, lấy theo số phiếu đứng đầu."

Giang Niên nhanh chóng có được mộsố hiểu biếnhấđịnh về Diêu Tử Kiệt.

Có vẻ như thầy ấy thực sự là một giáo viên rấtrẻ, làm mọi việc rấđơn giản và gọn gàng, và cũng đặc biệrảnh rỗi.

Trước hếbắđầu từ tranh cử lớp trưởng.

Hạ Gia Dương là người đầu tiên phábiểu: "Xin chào mọi người, tôi là bạn tốcủa Lục Trạch, Hạ Gia Dương, người được cho là giỏi mọi thứ, học giỏi, đẹp trai ..."

Giang Niên sắp cười chết.

Thực lòng mà nói, Hạ Gia Dương quả thực rấthảm, cậu ấy rõ ràng là hoạbávà đẹp trai, nhưng đứng cạnh nhân vậLục Trạch trong truyền thuyếkia liền thành làm nền không thể giải thích được.

Trước kia không biếbiếrằng Khương Thi Lam thích Hạ Gia Dương, ấn tượng của Giang Niên về cậu ấy luôn là--

Bạn thân của Lục Trạch.

Phải nói rằng, độ nổi tiếng cùng nhân khí của Hạ Gia Dương trong luôn không hề thấp, cậu ấy vốn xuấthân từ hội học sinh của trường nên đương nhiên được bầu làm lớp trưởng với số phiếu cao.

Số lượng ban của lớp còn khá đông, lớp trưởng, ban văn nghệ, ban thể dục thể thao, ban học tập... cộng với đại diện các bộ môn nên phải mấnhiều thời gian vận động mới tiếp tục được.

Sau khi tranh cử lớp trưởng môn toán, Diêu Tử Kiện đặkính xuống: "Được rồi, tiếp theo, đại diện môn tiếng Anh."

Giang Niên hísâu một hơi, đứng dậy đi lên.

Đoạn Kế Tâm đã dẫn đầu hùng hồn la lớn : "Giang Niên cố lên!"

Với sự cổ vũ nồng nhiệnhư vậy, sự can đảm trước đó của Giang Niên trong nháy mắliền biến mấkhông dấu vết

Hiển nhiên Đoạn Kế Tâm không nghĩ tới hắn lại kinh khủng như vậy, có chúngượng ngùng: "Ai da, bạn học cũ, không cần cám ơn tôi dâu, chuyện nên làm chuyện nên làm."

Xung quanh không íngười bậcười, Giang Niên lại càng dở khóc dở cười hơn.

Bấquá có đoạn đệm như vậy đã làm dịu căng thẳng trong lòng Giang Niên rấnhiều

Khi đứng trên bục giảng, Giang Niên nở nụ cười thậtươi, cong mắt: "Chào mọi người, mình là Giang Niên, Giang Niên trong "Giang nguyệhà niên sơ chiếu nhân?" *. Mình rấthích tiếng Anh, cũng rấmong chờ đến các hoạđộng (học tập tiếng Anh) của lớp trong tương lai, nếu mình may mắn được trở thành đại diện Tiếng Anh của lớp chúng ta ... "

*câu thơ trong bài thơ "Xuân hoa giang nguyệdạ" (tác giả Trương Nhược Hư)

Cô gái xinh xắn, nụ cười trong trẻo, dịu dàng, hơn nữa cùng với giọng nói ngọngào đã ngay lập tức tạo cho Giang Niên rấnhiều điểm ấn tượng.

"A Trạch, sao độnhiên cậu ngủm rồi?" Tạ Minh trong góc hàng cuối cùng đang nhìn Lục Trạch chơi Switch thành thạo, thao tác luôn mạnh mẽ.

Tạ Minh vừa nhìn vừa cảm khái, các người nói xem những người như Lục Trạch lớn vừa đẹp trai lại học giỏi thì thôi đi, đến chơi game cũng đỉnh hơn so với người bình thường như bọn họ.

Cùng một level, trong khi Tạ Minh phải chơi trên dưới chục lần vẫn không qua được thì Lục Trạch lại vô cùng nhẹ nhàng một lần đã qua

Tộc độ tay cùng độ chính xác của ngón tay đó xác thực là người có thể có được sao ??

Lục Trạch khẽ nhướng mày, không quan tâm đ ến câu hỏi vừa rồi của Tạ Minh, mặc kệ nhân vậđã chết, lại lần nữa thản nhiên ném Switch trong tay vào ngăn bàn

Vừa lúc nghe thấy chủ nhiệm lớp Diêu Tử Kiệcười nói: "Được rồi, cảm ơn Giang Niên của chúng ta. Trước đó thầy đã nghiên cứu mộchút, điểm số môn tiếng Anh của bạn học Giang niên quả thực rấtốt. Nên hiện giờ thầy ủng hộ Giang Niên làm đại diện tiếng Anh của lớp chúng ta. . "

Tạ Minh, người vẫn đang chìm đắm trong lắm mối nghi hoặc, đã nhìn thấy ...

Lục Trạch, người luôn có thái độ không quan tâm đ ến việc bầu cử ban cán sự chỉ bị Tạ Minh lôi kéo buộc phải giơ tay lúc Hạ Gia Dương đang tranh cử vị trí lớp trưởng.

Thế mà lại đưa tay lên.

Mặc dù từ đầu đến cuối là bộ dáng lười biếng cùng thản nhiên, nhưng chính xác là hắn (Tạ Minh) không nhìn lầm

Lục Trạch giơ tay!

Tạ Minh kinh ngạc nhìn cô gái trên bục giảng.

Cô ấy thực sự rấxinh, và nụ cười rấấm áp, nhưng ...

Mẹ nó, là A Trạch giơ tay đấy!

Diêu Tử Kiệnhanh chóng đếm số người: "Được rồi, tổng cộng có 29 người. Có 25 phiếu cho Giang Niên."

Sau đó, Lục Trạch mới lười biếng bỏ tay xuống, lại cầm máy chơi game lên, tiếp tục trò chơi vừa rồi.

Tạ Minh vẫn đang kinh ngạc nhìn về phía Giang Niên cúi đầu trên bục giảng, nghe thấy Lục Trạch không mấy vui vẻ mà nói

"Đừng nhìn, có gì thú vị đâu?"

Không có gì thú vị, vậu A Trạch cậu nhìn cái gì chứ?

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 445

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 83/83

Tự Cẩm Tự Cẩm

AUX 119/119 1611 Theo dõi 0
Yui Hatano Hà Thu Yu Shinoda Kim Thanh Hồng Nhung Đình Soạn link tối cổ Cô Úc Kana Momonogi Viết Linh vl79 truyenngontinh Ai Sayama giải trí tổng hợp Thu Huệ Trần Vân Suzu Honjo Anh Sa Tú Quỳnh xem gì radiotruyen Mayuki Ito Minami Aizawa iptv m3u8 Quàng A Tũn Đang cập nhật Nguyễn Huy vlxx Thanh Mai Đình Soạn vtvgo tv Tuấn Anh Yua Mikami phim79 Bảo Linh Nguyễn Hoa Momo Sakura Đình Duy Min Do-yoon giải trí Tâm An nghe gì Nguyễn Thành Đình Huy Karen Yuzuriha audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com