110
542 Theo dõi 0
TXT 205/??
812 Theo dõi 0
AUX 20/20
1088 Theo dõi 0
TXT 106/??
1242 Theo dõi 0
TXT 88/88
778 Theo dõi 0
TXT 97/97
1137 Theo dõi 0
AUX 90/90
839 Theo dõi 0
TXT 104/104
1063 Theo dõi 0
TXT 11/??
840 Theo dõi 0

Ngôi Đền Kỳ Quái – Pee Nak
110
542 Theo dõi 0
Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm
TXT 205/??
812 Theo dõi 0
Một Đêm Ân Sủng
AUX 20/20
1088 Theo dõi 0Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện: Chương 1
Các bạn đang đọc truyện tại phim79.com. Hãy share, like và để lại comment ở bên dưới các bạn nhé!
Lúc Lương Chấp chạy tới hiện trường, bốn phía đã giăng băng cảnh báo, mộsố cảnh sáđang đứng bên ngoài băng, dùng thân thể đứng nghiêm cùng ánh mắsắc bén ngăn lại đám quần chúng vây xem đang giơ cao điện thoại di động, muốn tiến về phía trước.
Ngoài ra còn có mấy người phóng viên định kiếm chúthông tin từ miệng cảnh sát.
"Xin hỏi vụ án lần này có cùng hung thủ với án mạng lần trước không?" Mộphóng viên nam gào lên khi thấy người đàn ông đứng bên trong giải phân cách, "Cảnh sáThẩm!!!"
Người được gọi là cảnh sáThẩm nghe tiếng bèn quay đầu lại, ngay lập tức liền bị ánh đèn flash từ mấy chục chiếc camera nháy cho đau mắt, anh đưa tay ngăn ánh sáng, quay người ngầm liếc mắt: "Không thể trả lời!"
Phóng viên chụp hình không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nhụchí, ngược lại còn lộ ra nụ cười thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ.
Lương Chấp lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết được lý do.
Bởi vì Thẩm Quang Minh rấđẹp trai.
Tóc Thẩm Quang Minh rối bù, nhưng nhờ mặmũi anh tuấn nên lại thêm mấy phần tiêu sái ngang ngạnh, anh mặc áo sơ-mi trắng bên trong, ngoài thêm áo len ngắn tay màu đen, bên dưới cũng là quần đen, một đôi chân dài ngúngàn, cộng thêm hào quang chính nghĩa của nghề nghiệp, mỗi lần cần lên TV, đồn cảnh sáluôn để anh đại diện.
Lương Chấp chen vào giữa đám đông, gọi một tiếng: "Quang Minh!"
Tiếng gọi của cậu không lớn, nhưng Thẩm Quang Minh cứ thế dừng bước, quay lại nhìn, xác nhận đúng là Lương Chấp, anh nói vài tiếng với vị cảnh sáđứng bên cạnh, sau đó người cảnh sáđi ra, đưa Lương Chấp đi vào trong ánh mắhâm mộ của đám phóng viên.
Lương Chấp đi tới, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Quang Minh nhìn lướqua máy ảnh đeo trên cổ cậu, vỗ vai cậu một cái: "Sao ông lại tới, lên chính thức à?"
Lương Chấp gật đầu ừ một tiếng, sau khi tốnghiệp, cậu liền chạy ngay đến tòa soạn Điện Hoa làm phóng viên, hếmộnăm thực tập thì lên làm phóng viên chính thức.
"Là chú Lục bảo tôi tới." Lương Chấp vô giác mân mê máy ảnh, Lục NhấPhong là tổng biên tập của tòa soạn, tuy bảo là đối phương yêu cầu, nhưng thực tế là do cậu ngày ngày phóng đủ các loại ám chỉ rằng mình cảm thấy hứng thú với đưa tin hình sự, cộng thêm Lục NhấPhong là bạn tốvới bố mẹ cậu, dĩ nhiên là đối phương tương đối chiếu cố cậu.
Thẩm Quang Minh đánh giá vị bạn học chung đại học này, đừng nhìn người ta đã 27 tuổi, gương mặnon choẹđó bảo 18 tuổi cũng có người tin, mà mình thì lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi vì vụ án, sinh hoạlộn xộn, trẻ con vừa thấy gương mặnày sẽ gọi bằng chú, anh thở dài nói: "Chú Lục để ông tới chắc đã nói phép tắc cho ông rồi, phải không?"
Lương Chấp gật đầu: "Tôi biết." Trước khi tới, Lục NhấPhong đặc biệdặn dò, chỉ chụp hình khi được cho phép, hơn nữa viếbài không được có sai sóhay phóng đại tin tức.
Thẩm Quang Minh nhướn mày, cười một tiếng sâu xa, nói với cảnh sáđứng bên cạnh: "Chuẩn bị một cái túi cho cậu ta."
Lương Chấp nhận túi với vẻ mặkhông hiểu, nhưng nhanh chóng, cậu đã biếcông dụng của túi.
"Ọe----"
Lương Chấp mộtay chống cây, ói toàn bộ bữa sáng, ói xong, trong đầu lại nhớ tới cảnh máu tanh vừa thấy, lại huệ thêm mấy cái.
Cậu điên cuồng hò hétrong đầu: "Hệ thống hệ thống hệ thống!"
Rấnhanh, trong đầu Lương Chấp vang lên một giọng máy móc cứng nhắc: "Hử?"
Lương Chấp hỏi: "Có thể che thi thể kia được không, hình ảnh quá sức chịu đựng."
Hệ thống nói: "Không nhìn thấy gì thì cậu làm sao nhớ được cốtruyện?"
Lương Chấp: "..."
Hệ thống nói ra câu kinh điển: "Ói đi ói đi, ói nữa sẽ quen."
Lương Chấp không phải người của thế giới này, ở thế giới gốc, cậu vốn là mộxã súc (*) bị ông chủ vô lương tâm bóc lộquanh năm, sau khi tan việc cậu liền chọn đọc tiểu thuyết, đây là cách duy nhấđể trốn tránh thực tế đau khổ của cậu.
*Xã súc - Shachiku - 社畜 (しゃちく): từ ngoại lai của NhậBản, ghép từ kai-SHA (会社 - công ty) và ka-CHIKU (家畜 - gia súc), hay là gia súc của công ty. Dùng để chỉ những nhân viên dù phải tăng ca với tiền lương íỏi, bị công ty bóc lộnhưng vẫn mù quáng trung thành với công ty.
Ngày hôm ấy ở kiếp trước, cậu vừa đọc xong một quyển truyện trinh thám 600.000 chữ.
Vội vã lướqua phần cảm tưởng sau khi kếtruyện của tác giả, cậu xuống khu bình luận, đánh một hàng chữ: Đọc được! Mong chờ tác giả viếtruyện mới!
Cậu hoàn toàn bỏ qua cầu xin được đánh giá năm sao của tác giả, tiện tay bấm bốn sao.
Lương Chấp là một vị độc giả ủng hộ tiểu thuyếchân chính, đồng thời cũng là một vị độc giả nghiêm khắc.
Năm sao trong tiêu chuẩn của cậu phải là đọc lại hai lần, ba lần, N lần.
Thậm chí tỉnh mộng lúc nửa đêm, dư vị của câu chuyện vẫn làm người sảng khoái, hơn nữa còn phải đưa được độc giả tham dự vào trong chuyện.
Không đạtiêu chuẩn, thậxin lỗi, tui không thể vì thím mà quay đầu.
Lương Chấp đọc truyện trên Tấn Giang mười năm, gom góp sách đặmua đã hơn 1000 cuốn!
Tỷ lệ đặsách cao đến 97%!
3% dư lại là tác giả vẫn đang update, được cậu bỏ vào danh sách "Tui và tác giả so mệnh ai dài hơn".
Cậu chuyển cuốn truyện này vào danh sách "Không bao giờ đọc lại" xong, mở ra danh sách truyện update, bắđầu đọc 80 truyện được update mới ngày hôm đấy.
Vừa nghe thì thấy rấkinh khủng, nhưng thực ra không phải vậy, phần lớn tác giả nữ trên Tấn Giang đều chăm chỉ để không bị nguyền rủa, mỗi ngày update tầm 3000-6000 chữ, thỉnh thoảng gặp tác giả chăm chỉ sẽ được 9000 chữ.
Nhưng đối với Lương Chấp đọc nhanh như gió mà nói, cậu sẽ vào khu bình luận: Tác giả viếngắn, cầu viếthêm!
Dùng ba tiếng đồng hồ đọc xong hếcác truyện update hôm đó xong, Lương Chấp chuyển mình mộchút, đổi tư thế từ dựa đầu giường thành nằm thẳng, điện thoại di động đặbên cạnh gối, mặlộ ra vẻ bình thản, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ như vậy mà khi cậu từ trong mộng tỉnh lại, liền phát hiện tấcả mọi thứ xung quanh đã thay đổi, có một hệ thống trong đầu nói cho cậu biết, cậu vì áp lực trường kỳ, thức đêm mệt mỏi nên độtử, không trở về được nữa, nhưng có thể ở lại thế giới này, tiếp tục sống.
Lương Chấp ứa nước mắkích động ngay tại chỗ, trời cao rốcuộc cũng chiếu cố đứa xã súc như cậu, chuyện tốthế này cậu cũng có thể gặp.
Nhưng rấnhanh, Lương Chấp phát hiện thế giới này không đơn giản như vậy.
Đó là lúc cậu đang trên đường đi học, xe đưa đón đi được nửa đường thì chếmáy, cậu đành phải đi bộ.
"Trông cậu như vừa gặp chuyện."
Nghe được âm thanh, Lương Chấp quay lại, người nói là mộthanh niên đeo kính có vẻ ngoài khá tuấn tú, cười lên trông rấsáng lạn, hắn ló đầu từ trong xe ra: "Cần tôi chở cậu đi một đoạn không? Thời gian này cũng khó bắxe lắm."
Lương Chấp khéo léo từ chối ý tốcủa người xa lạ: "Không cần đâu, cám ơn."
Thanh niên đeo kính mỉm cười: "Thậlà đáng tiếc."
Dù giọng nói của thanh niên đeo kính có chúgay, nhưng vẫn là người tốt, Lương Chấp lịch sự mỉm cười trước vẻ lúng túng của hắn rồi rời đi.
Lương Chấp vì rúngắn đoạn đường nên chạy vào một hẻm nhỏ để đến trường nhanh hơn.
Gió lạnh như gió máy điều hòa giữa hè thổi qua con ngõ nhỏ quanh năm không thấy ánh mặt trời, bốn phía không người, Lương Chấp đang chạy thì nghe được tiếng bước chân dồn dập.
Còn chưa kịp quay đầu tò mò xem là ai, bả vai truyền đến mộcơn đau.
Cậu té ngay xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, đánh cậu chính là tên thanh niên đeo kính kia.
Nụ cười của đối phương lạnh lẽo như ngõ nhỏ không ánh mặt trời, trong tay hắn là mộcây côn gỗ lớn.
Hắn nhìn vào mắLương Chấp, lộ ra vẻ mặgian ác điên cuồng: "Quá đáng tiếc, tao vốn muốn giếmày trong xe."
"Tấcả đều tại mày, nếu không, mày đã có thể chếđẹp mắmộchút." Nói xong, thanh niên đeo kính giơ côn gỗ lên.
Lương Chấp lúc này bị dọa đến hồn bay lạc phách, sau đó, sau đó cậu chết.
Sau khi chết, Lương Chấp được hệ thống giúp đỡ trở lại thời điểm xe bị hỏng một lần nữa, còn đi trước một bước báo cảnh sát, cậu đưa mắt nhìn thanh niên đeo kính bị áp giải vào xe cảnh sát, hắn còn cười mộnụ cười kinh khủng hướng về phía cậu, Lương Chấp bình phục tim mình, hỏi hệ thống: "Tại sao hắn muốn giếtao?"
Hệ thống nói: "Cậu có biết, có một loại sánhân đi giếngười không cần lý do không?"
"Đồ sánhân bi3n thái." Lương Chấp thốlên.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị loại người như vậy để mắtới, nhưng mà may là tên đó bị bắđi rồi.
Hế thống nói mộcâu đánh vỡ lạc quan của Lương Chấp: "Hắn sẽ nhanh chóng thoára tìm cậu, tiếp tục công việc giếngười của hắn."
Lương Chấp nói: "Nếu hắn lại tới, tao chỉ cần chếthêm một lần là được."
Hệ thống nói: "Cậu đã dùng hếcơ hội sống lại duy nhất." Ý nói rằng chếthêm lần nữa là chếthậđấy.
Lương Chấp không thể tin được: "Chuyện quan trọng như vậy sao mày không nói! Vậy tao làm sao đối phó hắn, tao là phế vậmôn đánh nhau đó!"
Hệ thống nói: "Sửa chữa tình tiếtruyện là có thể giải trừ nguy cơ."
Lương Chấp: "Tình tiếtruyện là cái gì?"
Sau đấy hệ thống nói cho cậu biết, hóa ra thế giới này chính là mộtrong vô số các cuốn tiểu thuyếcậu đọc qua, bởi vì có dung hợp thêm hung thủ của những tiểu thuyếkhác, đưa đến cốtruyện cùng kếthúc thay đổi, nhân vậchính chính nghĩa đang bị ác niệm của những kẻ giếngười đồng hóa, nếu tiếp tục như vậy, mộkhi nhân vậchính trở thành nhân vậphản diện gian ác, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn mấtrậtự.
Mà kẻ xui xẻo bị giếđầu tiên là cậu, lại có thể chấđặc biệhấp dẫn sánhân.
Lương Chấp kinh ngạc, cậu đọc rấnhiều truyện, và chính bởi vì đọc quá nhiều nên quên cũng nhanh, thậm chí có lúc còn đọc lướnhư gió, đọc nhảy cóc, chỉ đọc những đoạn cao trào nhân vậchính phá án ngầu lòi.
Còn tên hung thủ, đặc thù, thủ pháp giếngười, xin lỗi, mấy thứ đấy quan trọng sao?
Lương-đệ-nhất-tra-độc-giả-trong-lịch-sử-đọc-xong-là-quên-tàn-nhẫn-bỏ-truyện-Chấp. giờ khắc này thậsự cảm thấy không xong.
Sau này, tên thanh niên đeo kính được thả ra, y còn mấy lần tập kích giếngười, Lương Chấp lần nào cũng chậvậchạy trốn, sau đó, cũng may mà cảnh sáđưa tên kia đi giám định tâm thần, xác định đối phương có bệnh tâm thần bèn cưỡng chế đưa vào bệnh viện điều trị.
Nhưng suốcả quá trình, Lương Chấp không nhớ ra nổi tên thanh niên đeo kính rốcuộc là sánhân trong cuốn truyện nào, chứ đừng nói nhân vậchính đang chờ cậu đi cứu.
Cứ nơm nớp lo sợ, chịu đựng như vậy đến lúc tốnghiệp, Lương Chấp quyếđịnh đi làm phóng viên, là loại phóng viên có thể tiếp xúc những vụ án hình sự, như vậy mới tiện cho cậu nhớ lại cốtruyện.
Mọi việc đến giờ vẫn rấtrôi chảy, nhưng đến lúc Lương Chấp nhìn thấy cỗ thi thể bị chém nábét, cậu mới ý thức được dù đây chỉ là tình tiếtrong truyện, nhưng với cậu, đây là thế giới chân thật.
Sảy chân mộchút, cậu sẽ có kếquả y như cái xác kia.
Dạ dày sôi trào của Lương Chấp hơi âm ỉ đau, lúc này mộchai nước suối xuấhiện trước mặcậu, cậu ngẩng đầu nhìn lên, là người cảnh sáđưa cậu vào lúc trước.
Cậu ném túi nôn vào thùng rác, cầm chai nước suối, nói tiếng cám ơn rồi uống mấy ngụm cho dạ dày dễ chịu, cậu thở dài một cái, nhìn Thẩm Quang Minh đang đứng nói chuyện với pháp y đằng trước cỗ thi thể cách đấy không xa, nói: "Các anh thật là giỏi."
Vị cảnh sácười hiểu, nói: "Lúc đầu ai cũng giống như cậu, nhìn lâu rồi thành quen."
Lương Chấp cười khổ, quen kiểu này đúng là chịu không nổi.
Vị cảnh sácũng không nói chuyện nhiều với Lương Chấp, mộchốc đã đi mất, Lương Chấp đứng tại chỗ, trong đầu dùng dằng với hệ thống đang sốruột.
Hệ thống: "Qua đi!"
Lương Chấp: "Không đi!"
Hệ thống: "Cậu không qua nhìn kỹ thì làm sao nhớ được cốtruyện?"
Lương Chấp bấmãn nói: "Mày là hệ thống sao lại không rõ cốtruyện? Còn nhân vậchính của cuốn sách này rốcuộc là ai?"
Hệ thống nói: "A, thanh niên trẻ tuổi đừng có hở tí là dựa vào hệ thống, tôi cũng không phải ngón tay vàng của cậu."
"..." Lương Chấp tức đến ong ong đầu.
===========
-Chương 1+
Ngoài ra còn có mấy người phóng viên định kiếm chúthông tin từ miệng cảnh sát.
"Xin hỏi vụ án lần này có cùng hung thủ với án mạng lần trước không?" Mộphóng viên nam gào lên khi thấy người đàn ông đứng bên trong giải phân cách, "Cảnh sáThẩm!!!"
Người được gọi là cảnh sáThẩm nghe tiếng bèn quay đầu lại, ngay lập tức liền bị ánh đèn flash từ mấy chục chiếc camera nháy cho đau mắt, anh đưa tay ngăn ánh sáng, quay người ngầm liếc mắt: "Không thể trả lời!"
Phóng viên chụp hình không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nhụchí, ngược lại còn lộ ra nụ cười thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ.
Lương Chấp lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết được lý do.
Bởi vì Thẩm Quang Minh rấđẹp trai.
Tóc Thẩm Quang Minh rối bù, nhưng nhờ mặmũi anh tuấn nên lại thêm mấy phần tiêu sái ngang ngạnh, anh mặc áo sơ-mi trắng bên trong, ngoài thêm áo len ngắn tay màu đen, bên dưới cũng là quần đen, một đôi chân dài ngúngàn, cộng thêm hào quang chính nghĩa của nghề nghiệp, mỗi lần cần lên TV, đồn cảnh sáluôn để anh đại diện.
Lương Chấp chen vào giữa đám đông, gọi một tiếng: "Quang Minh!"
Tiếng gọi của cậu không lớn, nhưng Thẩm Quang Minh cứ thế dừng bước, quay lại nhìn, xác nhận đúng là Lương Chấp, anh nói vài tiếng với vị cảnh sáđứng bên cạnh, sau đó người cảnh sáđi ra, đưa Lương Chấp đi vào trong ánh mắhâm mộ của đám phóng viên.
Lương Chấp đi tới, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Quang Minh nhìn lướqua máy ảnh đeo trên cổ cậu, vỗ vai cậu một cái: "Sao ông lại tới, lên chính thức à?"
Lương Chấp gật đầu ừ một tiếng, sau khi tốnghiệp, cậu liền chạy ngay đến tòa soạn Điện Hoa làm phóng viên, hếmộnăm thực tập thì lên làm phóng viên chính thức.
"Là chú Lục bảo tôi tới." Lương Chấp vô giác mân mê máy ảnh, Lục NhấPhong là tổng biên tập của tòa soạn, tuy bảo là đối phương yêu cầu, nhưng thực tế là do cậu ngày ngày phóng đủ các loại ám chỉ rằng mình cảm thấy hứng thú với đưa tin hình sự, cộng thêm Lục NhấPhong là bạn tốvới bố mẹ cậu, dĩ nhiên là đối phương tương đối chiếu cố cậu.
Thẩm Quang Minh đánh giá vị bạn học chung đại học này, đừng nhìn người ta đã 27 tuổi, gương mặnon choẹđó bảo 18 tuổi cũng có người tin, mà mình thì lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi vì vụ án, sinh hoạlộn xộn, trẻ con vừa thấy gương mặnày sẽ gọi bằng chú, anh thở dài nói: "Chú Lục để ông tới chắc đã nói phép tắc cho ông rồi, phải không?"
Lương Chấp gật đầu: "Tôi biết." Trước khi tới, Lục NhấPhong đặc biệdặn dò, chỉ chụp hình khi được cho phép, hơn nữa viếbài không được có sai sóhay phóng đại tin tức.
Thẩm Quang Minh nhướn mày, cười một tiếng sâu xa, nói với cảnh sáđứng bên cạnh: "Chuẩn bị một cái túi cho cậu ta."
Lương Chấp nhận túi với vẻ mặkhông hiểu, nhưng nhanh chóng, cậu đã biếcông dụng của túi.
"Ọe----"
Lương Chấp mộtay chống cây, ói toàn bộ bữa sáng, ói xong, trong đầu lại nhớ tới cảnh máu tanh vừa thấy, lại huệ thêm mấy cái.
Cậu điên cuồng hò hétrong đầu: "Hệ thống hệ thống hệ thống!"
Rấnhanh, trong đầu Lương Chấp vang lên một giọng máy móc cứng nhắc: "Hử?"
Lương Chấp hỏi: "Có thể che thi thể kia được không, hình ảnh quá sức chịu đựng."
Hệ thống nói: "Không nhìn thấy gì thì cậu làm sao nhớ được cốtruyện?"
Lương Chấp: "..."
Hệ thống nói ra câu kinh điển: "Ói đi ói đi, ói nữa sẽ quen."
Lương Chấp không phải người của thế giới này, ở thế giới gốc, cậu vốn là mộxã súc (*) bị ông chủ vô lương tâm bóc lộquanh năm, sau khi tan việc cậu liền chọn đọc tiểu thuyết, đây là cách duy nhấđể trốn tránh thực tế đau khổ của cậu.
*Xã súc - Shachiku - 社畜 (しゃちく): từ ngoại lai của NhậBản, ghép từ kai-SHA (会社 - công ty) và ka-CHIKU (家畜 - gia súc), hay là gia súc của công ty. Dùng để chỉ những nhân viên dù phải tăng ca với tiền lương íỏi, bị công ty bóc lộnhưng vẫn mù quáng trung thành với công ty.
Ngày hôm ấy ở kiếp trước, cậu vừa đọc xong một quyển truyện trinh thám 600.000 chữ.
Vội vã lướqua phần cảm tưởng sau khi kếtruyện của tác giả, cậu xuống khu bình luận, đánh một hàng chữ: Đọc được! Mong chờ tác giả viếtruyện mới!
Cậu hoàn toàn bỏ qua cầu xin được đánh giá năm sao của tác giả, tiện tay bấm bốn sao.
Lương Chấp là một vị độc giả ủng hộ tiểu thuyếchân chính, đồng thời cũng là một vị độc giả nghiêm khắc.
Năm sao trong tiêu chuẩn của cậu phải là đọc lại hai lần, ba lần, N lần.
Thậm chí tỉnh mộng lúc nửa đêm, dư vị của câu chuyện vẫn làm người sảng khoái, hơn nữa còn phải đưa được độc giả tham dự vào trong chuyện.
Không đạtiêu chuẩn, thậxin lỗi, tui không thể vì thím mà quay đầu.
Lương Chấp đọc truyện trên Tấn Giang mười năm, gom góp sách đặmua đã hơn 1000 cuốn!
Tỷ lệ đặsách cao đến 97%!
3% dư lại là tác giả vẫn đang update, được cậu bỏ vào danh sách "Tui và tác giả so mệnh ai dài hơn".
Cậu chuyển cuốn truyện này vào danh sách "Không bao giờ đọc lại" xong, mở ra danh sách truyện update, bắđầu đọc 80 truyện được update mới ngày hôm đấy.
Vừa nghe thì thấy rấkinh khủng, nhưng thực ra không phải vậy, phần lớn tác giả nữ trên Tấn Giang đều chăm chỉ để không bị nguyền rủa, mỗi ngày update tầm 3000-6000 chữ, thỉnh thoảng gặp tác giả chăm chỉ sẽ được 9000 chữ.
Nhưng đối với Lương Chấp đọc nhanh như gió mà nói, cậu sẽ vào khu bình luận: Tác giả viếngắn, cầu viếthêm!
Dùng ba tiếng đồng hồ đọc xong hếcác truyện update hôm đó xong, Lương Chấp chuyển mình mộchút, đổi tư thế từ dựa đầu giường thành nằm thẳng, điện thoại di động đặbên cạnh gối, mặlộ ra vẻ bình thản, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ như vậy mà khi cậu từ trong mộng tỉnh lại, liền phát hiện tấcả mọi thứ xung quanh đã thay đổi, có một hệ thống trong đầu nói cho cậu biết, cậu vì áp lực trường kỳ, thức đêm mệt mỏi nên độtử, không trở về được nữa, nhưng có thể ở lại thế giới này, tiếp tục sống.
Lương Chấp ứa nước mắkích động ngay tại chỗ, trời cao rốcuộc cũng chiếu cố đứa xã súc như cậu, chuyện tốthế này cậu cũng có thể gặp.
Nhưng rấnhanh, Lương Chấp phát hiện thế giới này không đơn giản như vậy.
Đó là lúc cậu đang trên đường đi học, xe đưa đón đi được nửa đường thì chếmáy, cậu đành phải đi bộ.
"Trông cậu như vừa gặp chuyện."
Nghe được âm thanh, Lương Chấp quay lại, người nói là mộthanh niên đeo kính có vẻ ngoài khá tuấn tú, cười lên trông rấsáng lạn, hắn ló đầu từ trong xe ra: "Cần tôi chở cậu đi một đoạn không? Thời gian này cũng khó bắxe lắm."
Lương Chấp khéo léo từ chối ý tốcủa người xa lạ: "Không cần đâu, cám ơn."
Thanh niên đeo kính mỉm cười: "Thậlà đáng tiếc."
Dù giọng nói của thanh niên đeo kính có chúgay, nhưng vẫn là người tốt, Lương Chấp lịch sự mỉm cười trước vẻ lúng túng của hắn rồi rời đi.
Lương Chấp vì rúngắn đoạn đường nên chạy vào một hẻm nhỏ để đến trường nhanh hơn.
Gió lạnh như gió máy điều hòa giữa hè thổi qua con ngõ nhỏ quanh năm không thấy ánh mặt trời, bốn phía không người, Lương Chấp đang chạy thì nghe được tiếng bước chân dồn dập.
Còn chưa kịp quay đầu tò mò xem là ai, bả vai truyền đến mộcơn đau.
Cậu té ngay xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, đánh cậu chính là tên thanh niên đeo kính kia.
Nụ cười của đối phương lạnh lẽo như ngõ nhỏ không ánh mặt trời, trong tay hắn là mộcây côn gỗ lớn.
Hắn nhìn vào mắLương Chấp, lộ ra vẻ mặgian ác điên cuồng: "Quá đáng tiếc, tao vốn muốn giếmày trong xe."
"Tấcả đều tại mày, nếu không, mày đã có thể chếđẹp mắmộchút." Nói xong, thanh niên đeo kính giơ côn gỗ lên.
Lương Chấp lúc này bị dọa đến hồn bay lạc phách, sau đó, sau đó cậu chết.
Sau khi chết, Lương Chấp được hệ thống giúp đỡ trở lại thời điểm xe bị hỏng một lần nữa, còn đi trước một bước báo cảnh sát, cậu đưa mắt nhìn thanh niên đeo kính bị áp giải vào xe cảnh sát, hắn còn cười mộnụ cười kinh khủng hướng về phía cậu, Lương Chấp bình phục tim mình, hỏi hệ thống: "Tại sao hắn muốn giếtao?"
Hệ thống nói: "Cậu có biết, có một loại sánhân đi giếngười không cần lý do không?"
"Đồ sánhân bi3n thái." Lương Chấp thốlên.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị loại người như vậy để mắtới, nhưng mà may là tên đó bị bắđi rồi.
Hế thống nói mộcâu đánh vỡ lạc quan của Lương Chấp: "Hắn sẽ nhanh chóng thoára tìm cậu, tiếp tục công việc giếngười của hắn."
Lương Chấp nói: "Nếu hắn lại tới, tao chỉ cần chếthêm một lần là được."
Hệ thống nói: "Cậu đã dùng hếcơ hội sống lại duy nhất." Ý nói rằng chếthêm lần nữa là chếthậđấy.
Lương Chấp không thể tin được: "Chuyện quan trọng như vậy sao mày không nói! Vậy tao làm sao đối phó hắn, tao là phế vậmôn đánh nhau đó!"
Hệ thống nói: "Sửa chữa tình tiếtruyện là có thể giải trừ nguy cơ."
Lương Chấp: "Tình tiếtruyện là cái gì?"
Sau đấy hệ thống nói cho cậu biết, hóa ra thế giới này chính là mộtrong vô số các cuốn tiểu thuyếcậu đọc qua, bởi vì có dung hợp thêm hung thủ của những tiểu thuyếkhác, đưa đến cốtruyện cùng kếthúc thay đổi, nhân vậchính chính nghĩa đang bị ác niệm của những kẻ giếngười đồng hóa, nếu tiếp tục như vậy, mộkhi nhân vậchính trở thành nhân vậphản diện gian ác, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn mấtrậtự.
Mà kẻ xui xẻo bị giếđầu tiên là cậu, lại có thể chấđặc biệhấp dẫn sánhân.
Lương Chấp kinh ngạc, cậu đọc rấnhiều truyện, và chính bởi vì đọc quá nhiều nên quên cũng nhanh, thậm chí có lúc còn đọc lướnhư gió, đọc nhảy cóc, chỉ đọc những đoạn cao trào nhân vậchính phá án ngầu lòi.
Còn tên hung thủ, đặc thù, thủ pháp giếngười, xin lỗi, mấy thứ đấy quan trọng sao?
Lương-đệ-nhất-tra-độc-giả-trong-lịch-sử-đọc-xong-là-quên-tàn-nhẫn-bỏ-truyện-Chấp. giờ khắc này thậsự cảm thấy không xong.
Sau này, tên thanh niên đeo kính được thả ra, y còn mấy lần tập kích giếngười, Lương Chấp lần nào cũng chậvậchạy trốn, sau đó, cũng may mà cảnh sáđưa tên kia đi giám định tâm thần, xác định đối phương có bệnh tâm thần bèn cưỡng chế đưa vào bệnh viện điều trị.
Nhưng suốcả quá trình, Lương Chấp không nhớ ra nổi tên thanh niên đeo kính rốcuộc là sánhân trong cuốn truyện nào, chứ đừng nói nhân vậchính đang chờ cậu đi cứu.
Cứ nơm nớp lo sợ, chịu đựng như vậy đến lúc tốnghiệp, Lương Chấp quyếđịnh đi làm phóng viên, là loại phóng viên có thể tiếp xúc những vụ án hình sự, như vậy mới tiện cho cậu nhớ lại cốtruyện.
Mọi việc đến giờ vẫn rấtrôi chảy, nhưng đến lúc Lương Chấp nhìn thấy cỗ thi thể bị chém nábét, cậu mới ý thức được dù đây chỉ là tình tiếtrong truyện, nhưng với cậu, đây là thế giới chân thật.
Sảy chân mộchút, cậu sẽ có kếquả y như cái xác kia.
Dạ dày sôi trào của Lương Chấp hơi âm ỉ đau, lúc này mộchai nước suối xuấhiện trước mặcậu, cậu ngẩng đầu nhìn lên, là người cảnh sáđưa cậu vào lúc trước.
Cậu ném túi nôn vào thùng rác, cầm chai nước suối, nói tiếng cám ơn rồi uống mấy ngụm cho dạ dày dễ chịu, cậu thở dài một cái, nhìn Thẩm Quang Minh đang đứng nói chuyện với pháp y đằng trước cỗ thi thể cách đấy không xa, nói: "Các anh thật là giỏi."
Vị cảnh sácười hiểu, nói: "Lúc đầu ai cũng giống như cậu, nhìn lâu rồi thành quen."
Lương Chấp cười khổ, quen kiểu này đúng là chịu không nổi.
Vị cảnh sácũng không nói chuyện nhiều với Lương Chấp, mộchốc đã đi mất, Lương Chấp đứng tại chỗ, trong đầu dùng dằng với hệ thống đang sốruột.
Hệ thống: "Qua đi!"
Lương Chấp: "Không đi!"
Hệ thống: "Cậu không qua nhìn kỹ thì làm sao nhớ được cốtruyện?"
Lương Chấp bấmãn nói: "Mày là hệ thống sao lại không rõ cốtruyện? Còn nhân vậchính của cuốn sách này rốcuộc là ai?"
Hệ thống nói: "A, thanh niên trẻ tuổi đừng có hở tí là dựa vào hệ thống, tôi cũng không phải ngón tay vàng của cậu."
"..." Lương Chấp tức đến ong ong đầu.
===========
Công Lược Tra Công Kia
TXT 106/??
1242 Theo dõi 0
Minh Hà Chi Cao Sí
TXT 88/88
778 Theo dõi 0
U Linh Giới
TXT 97/97
1137 Theo dõi 0
Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay
AUX 90/90
839 Theo dõi 0
Đừng Nghĩ Ly Hôn
TXT 104/104
1063 Theo dõi 0
Quả Hồng Nhũn
TXT 11/??
840 Theo dõi 0Từ khóa: Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện giải trí giải trí tổng hợp link tối cổ nghe gì vlxx vtvgo tv xem gì
giải trí Thu Huệ vl79 link tối cổ truyenngontinh Nguyễn Hoa vtvgo tv Quàng A Tũn Karen Yuzuriha Kana Momonogi Đình Huy Tú Quỳnh xem gì radiotruyen Mayuki Ito nghe gì Min Do-yoon vlxx Hà Thu Minami Aizawa Suzu Honjo Đình Duy Tuấn Anh iptv m3u8 Đình Soạn Viết Linh Yu Shinoda Hồng Nhung Thanh Mai Nguyễn Thành phim79 Đình Soạn Yui Hatano Ai Sayama Đang cập nhật Yua Mikami Kim Thanh Trần Vân Nguyễn Huy Anh Sa giải trí tổng hợp Cô Úc Momo Sakura Bảo Linh Tâm An audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com